Chương 93: Giải thoát

183 12 0
                                    



Sau tất cả, chuyện ly hôn đã trở thành sự thật, Phác Hiếu Mẫn không muốn nghe thêm bất kỳ lời giải thích nào từ phía người nhà họ Tân, cô chỉ muốn được giải thoát khỏi mối quan hệ này càng sớm càng tốt.
Những chuyện còn lại cô đều giao cho luật sư giải quyết, có lẽ đã biết không còn khả năng cứu vãn nên sau mấy lần ồn ào, cuối cùng Tân Bác cũng yên phận đồng ý.
Ngày 15 tháng 8, Phác Hiếu Mẫn và Tân Bác chính thức làm thủ tục ly hôn, cuộc hôn nhân này sau khi duy trì gần được bốn năm cũng đến lúc đi đến cuối đường, cả đôi bên đối với nhau đều mang thêm một phần thù hận. Phác Hiếu Mẫn không cách nào bỏ qua những tổn thương hắn gây ra cho Phác Trí Nghiên, Tân Bác không cách nào tha thứ cho sự lạnh nhạt của Phác Hiếu Mẫn.
Con gái hai người hoàn toàn không hiểu hai từ "ly hôn"này mang theo ý nghĩa gì, còn tưởng rằng cha mình một lần nữa lại muốn đi xa trong thời gian rất dài. Cô bé tạm thời được đưa về nhà Phác Hữu Toàn để ông chăm sóc và chờ cha trở lại, nhưng chờ từ ngày này qua ngày khác vẫn không thấy Tân Bác xuất hiện. Phác Hiếu Mẫn nói chuyện rất lâu với Bảo Lam, cô thẳng thắn nói cho Bảo Lam biết ba và mẹ sẽ bắt đầu cuộc sống mới của riêng hai người, đương nhiên, Bảo Lam cũng phải bắt đầu lại cuộc sống của chính mình.
Bảo Lam im lặng một lát lâu làm Phác Hiếu Mẫn lo lắng, nhưng câu tiếp theo của cô bé lại dễ dàng để cô rơi nước mắt.
Con gái nhỏ kéo tay cô xuống, dùng giọng nói non nớt bảo rằng: "Chỉ cần con và mẹ bên nhau là được rồi."
Phác Hữu Toàn vì những chuyện Tân Bác gây ra vô cùng tức giận, làm ầm ĩ với người nhà họ Tân rất lớn, sau đó ngầm cho phép con gái mình đưa ra lựa chọn. Nếu chồng của con đã không làm tròn bổn phận, vậy tương lai sau này sẽ do chính ông, một người làm cha làm ông đến bảo vệ mẹ con hai người. Dù thế nào đi nữa, ông sẽ không để con gái tổn thương thêm nữa.
Hôn nhân của con gái đi đến hôm nay là điều Hàn Tuệ hoàn toàn không ngờ tới. Hối hận và áy náy đồng thời chen chúc trong lòng, khiến cho bà khóc rất nhiều, rốt cuộc cũng chịu bỏ xuống mặt mũi nói xin lỗi Phác Hiếu Mẫn, gào khóc thật nhiều trước mặt cô.
Phác Hiếu Mẫn lặng im nhìn Hàn Tuệ hòa trong nước mắt ở trước mặt mình, cô không cho rằng mình đi tới bước đường này là rơi vào kết cục vô cùng thê thảm, nhưng mẹ cô, người lúc trước tính toán hôn nhân cho cô lại còn khóc than bi thảm hơn bất kỳ ai trong chuyện này. Không phải không muốn an ủi, không phải không muốn hòa giải, chỉ là ngoài kéo mẹ mình đứng dậy, cô hoàn toàn không biết nói gì.

Chiến tranh lạnh và mối quan hệ bế tắc suốt những năm qua làm cô không thể thích ứng khi đối mặt với mẹ bây giờ. Vết thương quá sâu nên dù có khép lại, vẫn mãi mãi lưu giữ trong lòng vết sẹo không thể xóa nhòa. Dù cô có thể tha thứ, nhưng không quên được những áp đặt và tổn thương mẹ đã gây ra cho mình năm xưa.
Tân Bác tự giác biến mất khỏi cuộc sống của Phác Hiếu Mẫn, ngôi nhà để lại cho cô xem như là sự ấm áp cuối cùng. Phác Hiếu Mẫn gửi Bảo Lam cho cha mình nhờ chăm sóc hằng ngày, toàn tâm toàn ý dấn thân vào công việc, chuyện tình cảm thất vọng làm cô nản lòng thoái chí nên muốn đem hết năng lượng gửi gắm vào nơi khác, không cần nghĩ quá nhiều nữa.
Đối với cuộc đời này, cô là một người thất bại. Đối với tình cảm cô là một người yêu thất bại, đối với hôn nhân cô là một người vợ thất bại, nên hiện tại cô không muốn làm thêm một người mẹ thất bại nữa. Cô giành cho Bảo Lam sự bảo bọc và quan tâm gấp bội, cho con gái một sự bảo đảm vật chất tốt hơn. Hy vọng cô bé không vì lỗi lầm của cô mà gieo xuống bóng đêm vây kín trong tâm hồn từ thuở ấu thơ.
-----------------------------------
Khoảng thời gian công tác của Phác Trí Nghiên ở đây cũng đến lúc kết thúc, chuyện ký kết hợp đồng đã được giải quyết ổn thỏa. Sếp tổng vì hài lòng với kết quả Phác Trí Nghiên mang lại nên cho phép cô có một kỳ nghỉ hiếm hoi, đồng ý cho cô ở lại Tây An thêm ít ngày.
Đây vốn là có lòng khen thưởng nhưng ngược lại biến thành bối rối cho Phác Trí Nghiên. Bình thường cô đã lơ lửng giữa chuyện trở về hay không, nay thấy thời gian đã đến lại càng thêm rối rắm hơn trước.
Thành phố cổ kính và đầy vẻ quyến rũ này là sợi dây liên kết với mỗi một hồi ức trong cô, làm cho cô càng thêm dao động trên con đường trở lại. Cô nhớ Vân Nam trời trong nắng ấm, nhớ Lý Trí Hân, nhưng cô không bỏ được nơi từng lưu lại rất nhiều dấu chân ở khắp chốn này.
Nỗi nhớ nhung sâu thẳm trong lòng cứ không ngừng khuấy động, làm cho trái tim yên tĩnh nhiều năm của cô không ngừng gợn sóng. Bao lần lang thang trên phố dưới ánh mặt trời rải rác là bấy nhiêu lần quỷ thần sai khiến cô bước chân đến nơi làm việc trước đây của Phác Hiếu Mẫn, ngớ ngẩn nhìn dõi theo dòng người đông đúc rộn ràng.
Từ ngày cô ấy kết hôn đến bây giờ chắc đã bốn năm rồi nhỉ? Có biết bao người và sự việc đã thay đổi, chẳng biết riêng cô ấy sẽ đổi thay đến thế nào?
"Nếu nhớ chị ấy sao không đến gặp luôn đi, mỗi ngày còn lượn lờ ở đây làm gì cho tốn thời gian. Chị ấy không còn làm ở đây lâu rồi, tớ đã nói bao nhiêu lần cậu còn không nghe."
Nhã Ân đeo kính đen đứng bên cạnh cô, vỗ vỗ vai nói: "Nếu cậu đồng ý, ngay bây giờ tớ sẽ gọi điện thoại cho chị ấy."
"Không được!" Phác Trí Nghiên sợ Nhã Ân gọi thật, vội vàng nắm chặt tay cô: "Cậu đừng gọi."
"Nhưng cậu rõ ràng rất nhớ chị ấy, tại sao không thể gọi?"
Phác Trí Nghiên thở dài một hơi: "Đã qua lâu lắm rồi, giờ còn ý nghĩa gì đâu? Tớ chỉ hoài niệm một chút thôi, cậu đừng có gọi. Cả hai đã chẳng còn là mình năm đó, gặp mặt rồi thì thế nào? Chỉ cần biết chị ấy sống tốt tớ đã thấy đủ rồi."
"Vậy cậu có muốn bắt đầu lại một lần nữa hay không?" Nhã Ân nhíu mày cười khổ, Phác Hiếu Mẫn có sống tốt thật không cũng chỉ là lời nói dối cô biên soạn để Phác Trí Nghiên yên tâm mà thôi. Thời điểm này đang đúng lúc rơi vào mùa du lịch, hơn nữa cô đều ở bên cạnh Phác Trí Nghiên nên không có thời gian liên hệ Phác Hiếu Mẫn, những biến động xảy ra với Phác Hiếu Mẫn hiện tại cô vẫn chưa biết.
"Cậu không muốn đi gặp Thuận Khuê và Hoàng Mỹ Anh một chút sao? Tớ giúp cậu giấu diếm mệt lắm. Dù thế nào cũng là bạn bè nhiều năm rồi, lúc đó cậu và Lý Trí Hân ra đi âm thầm, chẳng lẽ không nên có lời giải thích nào sao? Đừng để người ta quy cho các cậu thành loại bạn bè không ra gì."
Phác Trí Nghiên suy nghĩ một lát rồi chần chừ nói: "Ừ thì được rồi, đêm nay cũng rảnh, cậu gọi hai người ấy cùng ra ngoài ngồi chút đi."
Hiệu suất làm việc của Nhã Ân luôn luôn rất cao, tám giờ rưỡi tối, những người bạn cũ sau hơn ba năm không gặp cuối cùng cũng tụ họp trong quán rượu.
Mỹ Anh ôm Phác Trí Nghiên khóc một hồi làm cho Thuận Khuê bên cạnh cũng lặng lẽ lau nước mắt. Nhã Ân im lặng uống rượu, buồn rầu nghĩ, đương nhiên sẽ có ngày gặp lại thôi mà, làm gì cứ giống như sinh ly tử biệt không bằng?
"Được rồi mà, trước bao nhiêu người còn khóc quá người ta tưởng có chuyện gì, không phải em vẫn khỏe mạnh đây sao?" Phác Trí Nghiên vỗ vỗ lưng Mỹ Anh động viên cô, không ngờ lại còn làm cô khóc nhiều hơn, bản thân Phác Trí Nghiên cũng theo đó sụt sùi. Hơn hai mươi tuổi đầu rồi, cô không nghĩ còn xấu mặt trước mặt mọi người như thế.
"Thôi mà đừng khóc nữa, tất cả mọi người đều đang nhìn em kìa, quán rượu ồn ào như thế mà tiếng khóc của em còn cao hơn tiếng nhạc nữa, bà nhà chị đúng là không tầm thường mà."
"Im ngay! Em đang vui, không khóc không được!" Hoàng Mỹ Anh rời khỏi Phác Trí Nghiên, đập cho Thuận khuê một cái, sau đó rút khăn giấy trên bàn lau lau mặt: "Thiệt tình, chị vui chết mất thôi, cứ tưởng rằng cả đời này không gặp được nữa, cũng may em còn sống sót trở về."
"Ừ là em không đúng, để mọi người lo lắng rồi." Phác Trí Nghiên áy náy nói: "Em và Tiểu Hân hiện tại ở Vân Nam.."
"Hai người ở chung sao?" Chất giọng nghẹn ngào mới vừa rồi của Hoàng Mỹ Anh đã biến mất tự lúc nào không hay, đôi mắt khóc đỏ lúc này mở thật to: "Hai người cùng nhau bỏ trốn thật à?"
"Bỏ trốn cái gì." Nhã Ân phì cười: "Chị xem mặt cậu ấy có vẻ gì trông giống bỏ trốn sao? Đây rõ ràng là đi tị nạn."
"Em không biết đâu, năm đó em và Tiểu Hân cùng nhau mất tích làm cho Trịnh Tú Tinh tức giận đến mức phát điên, hơn nửa năm lúc nào cũng trong bộ dạng nửa sống nửa chết, người không ra người ma không ra ma, chị chỉ muốn tát cho một cái để cho em ấy tỉnh lại thôi, chả có tương lai gì sất!"
Nhờ có Hoàng Mỹ Anh nhắc đến, Phác Trí Nghiên mới nhớ đến Trịnh Tú Tinh: "Cô ấy hiện tại thế nào?"
"So với trước tốt hơn nhiều, trước tiên mua lại căn nhà Tiểu Hân thuê hồi đó, rồi chẳng biết vì sao lại thông suốt, con người thay đổi tất cả, không hút thuốc không uống rượu không đi tán tỉnh ai hết, còn vay tiền gia đình mở một công ty làm chuyển phát nhanh, bây giờ phát triển cũng tốt lắm. Theo chị nhìn thì chắc muốn lật hết toàn quốc tìm cho ra Lý Trí Hân, chả nghĩ con bé ấy còn có lúc si tình tới mức này."
"Haha, nếu Tiểu Hân biết Trịnh Tú Tinh tìm em ấy ba năm, chắc cảm động phát khóc, nói không chừng còn thay đổi tâm ý trở lại với con bé này"
"Trước đây không thích, chẳng lẽ sau này sẽ thích sao?" Hoàng Mỹ Anh liếc xéo Thuận Khuê: "Nếu nói lâu ngày sinh tình thì Trí Nghiên đã ở bên cạnh Tiểu Hân từ lâu rồi, chị nhìn đi, hai người này sống chung ba năm còn chẳng phát ra tia lửa đạn gì, Trịnh Tú Tinh làm sao có cơ hội? Người không hợp thì mãi mãi cũng không hợp."
Phác Trí Nghiên lúng túng ho khan hai tiếng: "Thôi, đừng lôi tụi em vào chuyện này có liên quan gì đâu."
"Ờ... đến bây giờ em vẫn chưa buông được...cô ấy à?"
Phác Trí Nghiên lắc đầu, miễn cường cười cười: "Không có tình yêu em vẫn tiếp tục sống được mà."
Dường như Thuận Khuê có chuyện gì đó muốn nói, vừa nhìn Mỹ Anh vừa nhìn sang Phác Trí Nghiên: "Ý em là em không còn yêu cô ấy sao?"
"Nhiều năm qua rồi, tụi em đều nên buông xuống rồi, không phải sao?" Phác Trí Nghiên nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Thuận Khuê, cười nhạt nói tiếp: "Thứ không thuộc về mình thì mãi mãi không thuộc về mình, dù có giữ chặt hơn nữa cũng mất đi thôi. Bây giờ cuộc sống của em rất bình thản, không cần phải lo lắng điều gì, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ? Hà tất phải vì chuyện năm xưa mà đau khổ nữa."
"Nhưng mà..."
"Nhưng nhị gì nữa, người ta khó khăn lắm mới trở về, đừng nói những chuyện nặng nề nữa!" Hoàng Mỹ Anh khều khều Thuận Khuê ra dấu: "Hôm nay chúng ta cùng Trí Nghiên chung vui, chuyện quá khứ đừng nói nữa."
"Ừ." Thuận Khuê gãi gãi đầu, nhìn xem sắc mặt Phác Trí Nghiên rất tốt, lúc nói đến Phác Hiếu Mẫn tâm trạng cũng không có vẻ gì dao động, chắc là đã buông Phác Hiếu Mẫn được rồi? Chuyện Phác Hiếu Mẫn ly hôn... thôi thì không cần thiết nói cho cô ấy biết đi...
Mấy ngày trước khi Thuận Khuê biết được tin tức này từ phía Nhân Tĩnh, cô còn vui mừng như điên. Nhưng sau khi kích động lại bắt đầu sầu lo, Phác Hiếu Mẫn mang theo một đứa con gái cuộc sống sẽ chẳng dễ dàng gì. Tuy rằng cô ấy có lại tự do, nhưng chắc gì cô ấy đã muốn trở lại bên cạnh Phác Trí Nghiên? Người làm mẹ, ý nghĩ trước sau gì cũng sẽ thay đổi, thậm chí có thể vì con gái tái giá một lần. Bây giờ Phác Trí Nghiên từ trên trời rơi xuống, nhìn bộ dạng bình thản của cô ấy hiện tại, có lẽ thời gian thật sự có thể làm người ta lãng quên ái tình. Cho dù lúc trước vết thương có sâu bao nhiêu, có đau có khổ bao nhiêu thì tháng ngày lâu dần cũng sẽ không còn nhớ mãi không quên. Để Phác Trí Nghiên sầu lo chẳng bằng để cô ấy nghĩ Phác Hiếu Mẫn có cuộc sống rất tốt.
Nếu cả hai đều có thể bắt đầu lại từ đầu, mỗi người đều có cuộc sống tốt đẹp thì cũng là một lựa chọn không tồi.

Yêu Người Cô Đơn - Mẫn Nghiên VerWhere stories live. Discover now