Chương 8: Cây sáo tự thổi

2.8K 228 11
                                    

Khương Nhập Vi một chân còn đang trong phòng học, chân kia ở ngoài.

Thế nhưng ngoài phòng học cũng khác với những gì cô vẫn quen thuộc, mà hoàn toàn trống rỗng chỉ có chân dẫm lên một tấm thảm mềm mại. Ở cuối là một cái bàn tròn, sau cô tới mới nhìn ra chỉ là một bàn trà lớn. Thế nhưng lúc đó mắt Khương Nhập Vi trợn lên, theo bản năng định quay đầu lại, nhưng đúng lúc đó lại bị Đường Xuân Sinh kéo đi, từ sau đẩy cô đi trong nháy mắt, cửa phòng học sầm đóng lại, cả kinh Khương Nhập Vi trong lòng như có địa chấn.

Địa chấn không ai không sợ, Khương Nhập Vi lập tức bật khóc.

"Đi đi đi." Đường Xuân Sinh lôi kéo Khương Nhập Vi cũng không quay đầu lại về phía trước, thẳng đến trước cái bàn trà, đẩy cô ngồi ở trên bàn.

Bàn trà lạnh lẽo khiến Khương Nhập Vi không khỏi rùng mình, cô nước mắt lưng tròng nhìn Đường Xuân Sinh, khóc thút thít nói: "Cậu rốt cuộc là làm gì vậy a."

Đường Xuân Sinh không dừng một giây, cũng không biết từ nơi nào rút ra một quyển giấy trắng, đặt trên bàn trà.

"Vẽ tranh, vẽ tranh."

Khương Nhập Vi há hốc miệng, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn. Đây là một quyển giấy Tuyên Thành, cái đó cô nhận ra, nhưng ngoài ra hoàn toàn mờ mịt. Vẽ? Vì sao? Vì sao Đường Xuân Sinh lại bắt cô vẽ tranh? Lần trước tại nhà trẻ cũng vậy, còn lúc này, lẽ nào...

Như có gì đánh mạnh vào lòng Khương Nhập Vi, cô cúi đầu cắn chặt răng, một cử động cũng không có.

"Bút đâu, " Đường Xuân Sinh há miệng kêu, "Bút đâu?"

Khương Nhập Vi nghĩ nàng không hỏi mình, vì vậy bảo trì bất động, thế nhưng lẽ nào ở đây còn có người khác? Đúng lúc này, cô nghe được có thanh âm vang lên, có tiết tấu lại càng ngày càng gần, sau lại thanh âm nặng nề tan đi, chờ sau khi hoàn toàn an tĩnh lại, Khương Nhập Vi thử ngẩng đầu, dĩ nhiên thấy một cây sáo đứng trên thảm trước mặt cô.

Kỳ lạ nhất chính là, đuôi cây sáo còn cắm một chiếc bút lông. Tựa như một người gầy gò, nuôi dài một mái tóc rất dày, còn bôi sáp lên tóc, vuốt ngược lên trời.

Khương Nhập Vi ngây ngốc nhìn, cây sáo đột nhiên chuyển động, phóng hai bước nhỏ, sau đó nhảy dựng lên, bay lên bàn, đứng thẳng bên người Khương Nhập Vi.

Đường Xuân Sinh từ cây sáo rút bút lông ra, nhét vào tay Khương Nhập Vi, trên mặt như trước vẫn giữ nguyên vẻ hưng phấn nói: "Cho cậu, giấy bút đều có, cậu vẽ được rồi."

Khương Nhập Vi không cầm bút lông, hung hăng nắm chặt tay lại, nhất thời hai nàng đều cau mày.

Đường Xuân Sinh hô hấp rõ ràng có chút dồn dập, không trấn tĩnh được, trong nháy mắt bắt đầu giậm chân giục: "Cậu vẽ đi."

Khương Nhập Vi sắc mặt tái nhợt, bất an mà nhích ra xa Đường Xuân Sinh. Nhưng cô lập tức tựu trợn mắt há hốc mồm mà phát hiện cây sáo cũng theo cô nhảy vài bước, thấy cô nhìn, còn nghiêng mình cọ lên người cô.

Động tác này khiến Khương Nhập Vi thực sự là tóc gáy đều dựng thẳng lên, cô khẩn trương bò lên trên bàn trà, bò sang phía bên kia, chờ cô vừa đặt chân tới, cây sáo cũng đã theo sát cô, thậm chí còn nhảy lên mu bàn chân cô, cố gắng bám theo.

[BHTT-Edit Hoàn] Như Mộng Hữu Lệnh - Mộ Thành TuyếtWhere stories live. Discover now