Chương 47-48

807 11 0
                                    


Từ Nhan luôn luôn theo châm ngôn: người không phạm tôi tôi không phạm người, người đã phạm ta ta tất phạm người.

Cô không phải không biết sự mờ ám của Chu Lâm, chỉ là cô làm bộ như không biết thôi.

Từ Nhan cũng không có chuyện gì làm, mỗi ngày đi dạo phố nói chuyện phiếm với ba mẹ chồng, ngày tháng rất nhàn nhã nên dường như quăng hết chuyện của Chu Lâm ra khỏi đầu. Vết thương trên cánh tay Lưu Vũ, thật ra thì không coi là nghiêm trọng, chỉ là một chút ngoại thương da thịt, tựa như anh nói tổn thương nặng hơn trong khi huấn luyện anh cũng đã bị. Nhưng mà anh luôn mượn việc cánh tay có thương tích bảo cô tắm cho anh, còn nói là: vết thương không thể đụng vào nước.

Đối với hành động khác thường của Chu Lâm, lúc ấy Từ Nhan nửa đùa nửa mỉa mai: "Năm đó sao anh lại yêu cô ta chứ?" Ý là người phụ nữ điên cuồng như vậy, sao anh còn như si như cuồng.

"Năm đó cô ta không phải như thế." mặc dù Lưu Vũ rất không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận bây giờ Chu Lâm có một loại cảm giác làm cho người ta sợ hãi.

"Rất thuần khiết? Vậy sao năm đó còn bỏ anh?"

"Đừng nói nữa Tiểu Nhan. Cũng đã qua rồi, em còn nói nữa làmgì." Lưu Vũ rất không muốn hồi tưởng lại chuyện cũ năm đó.

"Chỉ không hiểu một người điên cuồng như thế lúc đầu sao mà ngây thơ được." Từ Nhan trước giờ nhanh mồm nhanh miệng, mặc dù sau khi kết hôn, dưới sự giúp đỡ của Lưu Vũ đã sửa lại không ít, nhưng vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Lưu Vũ không nói lời nào, lông mày chỉ hơi nhăn lại.

Nói thật, ngay cả anh cũng không ngờ, huống chi là Từ Nhan? Chu Lâm thay đổi rất nhiều, có thể nói kể từ sau khi cô ta ra làm việc, con người đã trở nên xa lạ, không còn Chu Lâm thuần khiết trước kia rồi. Trí nhớ của anh chỉ dừng lại ở Chu Lâm thời đại học, còn Chu Lâm ra làm việc đã không còn là mối tình đầu của anh rồi.

Thấy nét mặt Lưu Vũ, Từ Nhan biết lần này mình có chút quá mức, ai chưa từng có mối tình đầu, ai chưa từng có trí nhớ tốt đẹp, Lưu Vũ có, cô cũng có, cô không thể khiến Lưu Vũ quên quá khứ, nhưng bây giờ và tương lai là cô, người mấy chục năm sau làm bạn với anh, chỉ có Từ Nhan cô.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy amj, thương xót than một tiếng trong lòng, không hề nói về Chu Lâm nữa.

Nhưng cô biết, cô sẽ không tha cho Chu Lâm.

Ngày thứ nhất, điện thoại di động có tin nhắn: cô ta đi khắp trong bệnh viện, hình như rất phiền não.

Còn có rất nhiều hình, đủ loại, có hình Chu Lâm ngủ, cũng có hình cô ta cáu kỉnh, có hình cô ta ở khắp nơi, còn có hình chụp sát mặt. Xen hình, Từ Nhan cảm thấy rất hài lòng.

Ngày thứ hai, điện thoại di động có tin nhắn: cô ta muốn lao ra khỏi bệnh viện, nhưng bị người ta ngăn lại.

Người phụ nữ trong hình có vẻ mặt như muốn ăn thịt người, làm cho người ta buồn cười nhưng cười không ra được.

Ngày thứ ba, cô ta la to nói lớn, bắt đầu đập đồ ở trong bệnh viện.

Vẫn là hình, nhưng lúc này người phụ nữ trong hình dù vẫn dữ dằn, vẻ mặt lại mệt mỏi vô cùng.

Ngày thứ tư, cô ta bắt đầu gọi điện thoại, hình như có hành động phá rồi.

Trong hình, người phụ nữ đang gọi điện thoại, cũng đang tra máy vi tính, còn viết thư nặc danh. Từ Nhan cau mày, rồi lại giãn ra.

Từ Nhan vĩnh viễn chỉ trả lời lại một câu: giám thị chặt chẽ, không cho cô ta có hành động quá khích.

Lần đầu tiên, Từ Nhan có khoái cảm vì là con của cán bộ cao cấp, thân phận khiến cô thấy mâu thuẫn này lại có chỗ tốt của nó. Từ rất nhiều báo cáo được gửi tới, cô biết Chu Lâm muốn hành động, thậm chí muốn gọi điện thoại đến quân khu của Lưu Vũ, nhưng điện thoại này từ đầu đến cuối đều không gọi ra được, cô ta luôn bị theo dõi.

Giai Giai nói, chị dâu, người phụ nữ có da mặt dày thế này, tuyệt đối không thể tha cô ta, được thả ra ngoài rồi cô ta sẽ cắn người.

Đúng, nếu như mình tha cho Chu Lâm, cô ta sẽ từ bỏ ý đồ sao? Người phụ nữ này quá không biết xấu hổ, khi cô ta điên cuồng muốn tổn thương cô, cô cũng đã quyết định đánh ra. Tàn nhẫn không phải thủ đoạn của cô, cô cũng không muốn bị trả thù nhiễm đỏ cặp mắt, nhưng thế giới này, khi bạn nhân từ muốn tha cho người khác, đối phương lại không cảm kích bạn. Từ Nhan từng có ranh giới cuối cùng, chỉ cần Chu Lâm không làm chuyện tổn thương Lưu Vũ, cô sẽ tha cho cô ta, quên đi hành động quá khích trước đó của cô ta, bởi vì phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ, nhưng người phụ nữ này không hề có ý từ bỏ, thì không thể trách cô rồi.

Mặc kệ người phụ nữ này làm gì mờ ám sau lưng, tất cả đều trong suy nghĩ và dự đoán của Từ Nhan, nên cô từ từ bắt đầu kế hoạch.

Nhưng ngoài mặt, cô vẫn như thường, bình thường đến không thể nhìn ra gì khác thường, nên náo liền náo, nên chơi liền chơi, bọn họ còn đi ra bờ biển. Bờ biển ở thành phố G có phong cảnh xinh đẹp, lữ khách tới đây nghỉ phép hàng năm đặc biệt nhiều, mặc dù thời tiết rất lạnh, gió biển khá mạnh, nhưng vẫn có cảm giác mỹ diệu không nói nên lời.

Còn nhớ rõ Lưu Vũ từng nói với cô, trước đây không lâu nơi này đã từng cử hành một đại hội tỷ võ trong quân khu, lính của anh đã đạt được vô địch ở đây, còn được phá cách đề cử.

Mấy ngày trước Lưu Vũ còn nói cho cô biết, lính của anh đã sắp tốt nghiệp ra trường lính. Cô thật tò mò về người lính đó, kiểu người gì mới được Lưu Vũ liên tục tán thưởng chứ? Nghe nói cậu lính này đã vượt qua tất cả trở ngại, rốt cuộc cùng kết hôn với bạn gái đã yêu nhau nhiều năm của mình, việc này khiến cô nhớ lại cuộc hôn nhân của mình và Lưu Vũ, và mối tình đầu vào năm năm trước.

"Em sẽ gặp được cậu ấy và bà xã ở trong hôn lễ của chúng ta." Lưu Vũ đưa tay mơn trớn mặt của cô, phất sợi tóc của cô ra.

Lúc này Từ Nhan mới nhớ tới, mặc dù bọn họ đã đăng ký, nhưng hôn lễ bởi vì chưa gặp bố mẹ chồng, cho nên vẫn chưa tổ chức. Mấy ngày trước nghe mẹ chồng muốn làm hôn lễ náo nhiệt, có lúc cô cảm thấy, đăng ký thì tốt, hôn lễ lại thật phiền toái.

Trong điện thoại mẹ Từ nói: "Ngốc, chuyện kết hôn là cả đời, cả đời người phụ nữ chỉ mặc áo cưới một lần, sao có thể qua loa?"

Người già có ý của người già, người trẻ tuổi ý của người trẻ tuổi, thật ra thì chuyện hôn lễ, trừ phiền toái chút, thì cũng khá là hay.

"Cũng đâu cần các con phải làm gì, đến lúc đó con và tiểu Vũ chỉ cần đến là được, tất cả đều có mẹ và mẹ chồng con làm hết." Bên tai của cô vang lên lời mẹ nói lúc ấy.

Đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên, cô xem số, là chú Vương gọi đến. Chú Vương là cấp dưới trước kia của ba cô, hôm nay cũng đảm nhận chức vụ không nhỏ ở thành phố G. Bấm nghe xong, cô nhẹ nhàng hô một tiếng: "Chú Vương."

"Tiểu Nhan à, chuyện đã làm xong rồi." Trong điện thoại vang lên giọng nói hào phóng của chú Vương.

"Cảm ơn chú Vương, cháu không biết ai ở thành phố G hết, chỉ đành phải làm phiền ngài."

Khi cúp điện thoại, Từ Nhan cảm thấy đầu rất đau, nên cau mày nhẹ nhàng ấn trán của mình, thật mệt mỏi.

Lúc này, trong phòng tắm truyền đến tiếng của Lưu Vũ: "Bà xã, anh không nâng tay lên được, em giúp anh tắm phía dưới đi."

Từ Nhan bình tĩnh lại, bỏ điện thoại vào trong túi xách rồi chạy vô phòng tắm. Đứng ở ngoài phòng tắm liền thấy Lưu Vũ đang dùng cái tay bị thương nắm tóc, một cái tay khác lại đáng thương đặt bên người, khiến cô thấy vừa buồn cười vừa hết cách. Mấy ngày nay Lưu Vũ vẫn luôn như vậy, cô biết tay của anh đã sớm khỏi rồi, nhưng cố ý bắt cô gội đầu cho anh, mỗi lần giúp anh tắm, anh luôn đánh lén cô, kéo cô vào trong nước, mỗi lần cô tức giận muốn đánh anh, anh lại dùng cặp mắt vô tội nhìn cô, khiến cô không xuống tay được.

Người đàn ông này, mỗi lần đều có biện pháp trị cô, biết rõ tính khí cô không tốt, còn luôn chọc cô phát điên, phát điên sau rồi lại dùng miệng chặn miệng của cô, hôn nhau nóng bỏng trong nước.

"Bà xã, ông xã thật đáng thương mà." Giọng nói của Lưu Vũ truyền tới từ trong phòng tắm.

"Vết thương của anh đã lành từ sớm, còn muốn em gội đầu cho?" Từ Nhan đứng đó không hề làm gì.

"Bà xã, bị em phát hiện rồi." Lưu Vũ cười hì hì.

Nhưng Từ Nhan vẫn đi tới, tự động gội đầu cho anh. Thật ra thì gội đầu cho ông xã cũng là một niềm vui, một loại tình thú, có thể tăng tiến tình cảm giữa vợ chồng. Kể từ sau khi Chu Lâm xuất hiện, Từ Nhan đã sửa lại tính tình của mình không ít, cô cảm thấy mình tính khí nóng nảy của mình sớm muộn sẽ xảy ra chuyện, thật ra thì cô rất hoài niệm mình trước kia, năm năm trước cô đã thay đổi mình đến mức có lúc mình cũng không nhận ra.

Lần đầu tiên đối mặt tiểu tam, thật ra cô rất muốn tát cô ta hai cái, nhưng cô không thể làm như vậy. Cô không thể như một người đàn bà chanh chua, mất thân phận trước mặt chồng mình. Cho nên cô phải dùng kế, khi Chu Lâm nhào về phía cô, cô đã cố tình dựa vào Lưu Vũ, càng làm cho Lưu Vũ yêu cô nhiều hơn. Đàn ông đều đồng tình người yếu, nếu như lúc ấy cô biểu hiện mạnh mẽ, mặc dù Lưu Vũ sẽ không nói cô cái gì, nhưng có thể sẽ đồng tình Chu Lâm, cho nên cô phải dập tắt khả năng này hoàn toàn, mặc dù cô biết trong lòng của Lưu Vũ chỉ có cô.

Hành động của Chu Lâm hoàn toàn ở trong dự liệu của cô, cô càng bình tĩnh, Chu Lâm càng khẩn cấp nhảy tường, có lúc còn rất châm chọc.

Kể từ có chuyện Chu Lâm mang thai, Từ Nhan càng cảm thấy, mình quả thật nên có con rồi, có đứa bé thì đồng nghĩa với hoàn toàn bắt được trái tim của chồng và ba mẹ chồng, mà tình yêu của chồng dành cho vợ con vượt xa điều mà cô muốn rất nhiều.

"Bà xã, em thật tốt." Lưu Vũ xoay người, hôn cô thật sâu.

Vòi phun trong tay Từ Nhan rơi xuống đất, đôi tay ôm chặt cổ Lưu Vũ, cũng thâm tình đáp lại.

Khi bị anh đặt lên giường, Từ Nhan đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói một câu: "A Vũ, cái đó của em chưa tới."

Lưu Vũ đang hôn cô, nghe được câu không đầu không đuôi này, liền hỏi một câu: "Cái gì chưa tới?"

"Bạn tốt của em đã quá một tuần vẫn chưa tới." Từ Nhan tăng cao âm thanh của mình.

Lưu Vũ giật mình, nửa ngày không phục hồi lại tinh thần, lầm bầm hỏi: "Có phải mang bầu không?"

"Em không biết, trước kia cũng từng quá một tuần chưa tới, sau đó lại tới, nghe bác sĩ nói, khi có áp lực lớn thì thời gian sẽ kéo dài."

Lưu Vũ bò xuống giường, vội vã mặc quần áo, liền trực tiếp chạy ra ngoài, Từ Nhan kêu: "Anh đi đâu?"

"Mua que thử." Lưu Vũ ném xuống những lời này, người đã chạy ra khỏi gian phòng.

Khi Lưu Vũ chạy ra ngoài, vừa đúng đụng phải ba Lưu, anh không nói gì, chỉ trực tiếp vọt ra khỏi cửa. Ba Lưu kỳ quái nhìn con trai, nói thầm trong lòng: tiểu Vũ sao thế? Nhưng lại không nghĩ nhiều, chỉ lo trở về phòng.

Sau đó, anh trở về ôm theo một đống que thử, bày khắp một góc giường.

Từ Nhan nhìn một đống que thử trên giường, ngẩng đầu kinh ngạc hỏi anh: "Anh mua nhiều vậy chi?"

"Anh không biết loại nào tốt, nên mua mỗi loại một hộp, kết quả đã mua nhiều vậy đó."

"Anh ngốc quá, que thử này dù đắt hay rẻ, cũng giống nhau thôi mà, anh mua một loại là được." Từ Nhan hơi khẩn trương.

Lúc kinh nguyệt đến trễ, cô đã hoài nghi mình có mang thai, nhưng trong lòng cô không dám xác định. Nếu quả thật mang bầu, cô và Lưu Vũ đều sẽ kiên định hơn, trên dưới nhà họ Lưu cũng sẽ vui mừng, dù sao đứa bé này đều được tất cả mọi người mong đợi, nhưng nếu như không mang thai thì sao? Nếu như trước kia kinh nguyệt chưa đến chỉ là do áp lực thì sao? Chuyện xảy ra gần đây tình vốn nhiều, chuyện của Chu Lâm khiến cô thấy quá mệt mỏi, nên kinh nguyệt đến chậm cũng có thể giải thích được.

"Còn lo lắng làm gì, mau đi thử xem." Lưu Vũ còn gấp hơn cô.

Từ Nhan hơi hồ đồ lờ mờ, cũng không biết phải làm như thế nào. Âm thanh buồn buồn của cô truyền tới từ phòng vệ sinh: "Em không biết dùng."

"Xem hướng dẫn xem, không thì anh vào giúp em." Lưu Vũ còn gấp hơn Từ Nhan, rất muốn làm cha đấy.

"Không cần, em tự làm được, anh đừng đi vào." Mặc dù hai người sớm quen thuộc mỗi một bộ phận trên người nhau, nhưng chuyện này là một chuyện khác.

Để Lưu Vũ giúp cô đi tiểu? Đánh chết cô cũng không làm, chuyện mất mặt như vậy, dù là chồng cũng không được.

Nhưng càng gấp, lại càng không tiểu được, cô gấp đến độ mặt cũng đỏ bừng. Cuối cùng thật vất vả tiểu ra nửa ly, cô vội vàng bỏ giấy vào trong để kiểm tra.

"Xong chưa?" Lưu Vũ đã đợi không kịp, không hỏi cô một tiếng, người đã xông tới rồi.

Từ Nhan nhìn que thử, không có động tác gì cả. Lưu Vũ liền bu lại, hỏi cô: "Kiểm chưa? Có mang thai không?" Trong giọng nói lộ ra sự nóng nảy.

Từ Nhan chỉ đưa giấy cho anh xem, trên tờ giấy kia hiện ra một vạch đỏ, không hề có vạch thứ hai, dù nhạt cũng không có. Trong mắt Lưu Vũ lộ ra vẻ thất vọng, không tin mấy, hỏi cô: "Em kiểm kỹ chưa? Không thể nào không có vạch đỏ, hay là em làm sai hướng dẫn?"

"Hay là em thử lần nữa?" Từ Nhan cũng không dám bảo đảm, cảm thấy có lẽ thật là cô không làm đúng hướng dẫn.

"Anh đi lấy que thử cho em." Lưu Vũ vội vàng chạy đi lấy một hộp que thử hiệu khác, nếu que thử hiệu lúc nãy thử không ra, thì phải bỏ hiệu đó rồi.

Trong ánh mắt đầy mong chờ của Lưu Vũ, Từ Nhan tâm thần thấp thỏm cầm lấy que thử trong tay anh, sau đó nghiêm túc cẩn thận kiểm tra lần nữa theo hướng dẫn, lần này bên cạnh vạch đỏ đó, có một vạch đỏ vô cùng nhạt khác.

"Vậy là mang thai à?" Từ Nhan rất không xác định hỏi.

Lưu Vũ rất khẳng định nói: "Mang thai, mặc dù không rõ ràng, nhưng cũng vẫn có một vạch, cho nên nhất định là mang thai."

"Em thấy sáng sớm ngày mai nên kiểm lại, hướng dẫn ghi kiểm lúc sáng là tốt nhất." Từ Nhan vẫn cảm thấy có phần không thể mơ.

"Chớ hoài nghi, nhất định là mang bầu. Anh phải nói cho ba mẹ biết, hai người họ nhất định mong đợi đứa bé này đến hơn bất kỳ ai." Lưu Vũ quá đỗi vui mừng nên ngôn hành cử chỉ đều có vẻ trẻ con.

"Đừng, A Vũ. Chuyện này chúng ta chưa xác định, sao có thể nói với ba mẹ, hay là chờ sáng ngày mai tiểu rồi kiểm lại hãy nói." Tử Nhan kêu anh lại.

"Nhưng trên giấy rõ ràng..."

"Nhưng trên tờ que thử thứ nhất không có gì cả." Mặc dù cũng muốn, nhưng Từ Nhan vẫn không quên nhắc nhở.

"Tờ giấy kia bị hư." Lưu Vũ không chút suy nghĩ liền xử "tử hình" tờ que thử kia.

"Nhưng có thể tờ giấy thứ hai hư thì sao." Từ Nhan mặc dù không nhẫn tâm nói ra suy đoán này, nhưng vẫn đả kích sự tin tưởng của anh.

Lưu Vũ lập tức phủ quyết: "Không thể nào, tờ giấy thứ nhất hư... Được rồi, ngày mai kiểm tra lại rồi nói." Nói đến sau, trên mặt Lưu Vũ có vẻ thất vọng, và rất là lo lắng.

Từ Nhan cũng có cảm giác như anh. Trong lòng cô cũng mong đợi sinh mệnh nhỏ này đến như chồng cô, muốn hơn bất cứ thứ gì, nhưng đứa nhỏ này đến lúc nào, phải coi duyên phận.

Từ Nhan kìm lòng không được vuốt bụng của mình: mình thật sự mang bầu sao?

Cô vui mừng cũng nghi ngờ, tất cả chỉ có thể đợi đáp án ngày mai.
Nhưng, vào ngày hôm sau, Từ Nhan biết mình không cần xác định việc có thai hay không nữa, bởi vì cái đó của cô đã tới. Nhìn vết máu như hoa mai trên drap giường, mặc dù không nhiều, nhưng cô cảm thấy hy vọng trong lòng mình đã rơi vào khoảng không.

Bên cạnh giường đã sớm không có bóng dáng của Lưu Vũ, sau khi dậy sớm kêu cô đi tiểu để kiểm tra thì anh đã đi mất rồi. Hiện tại Từ Nhan có một cảm giác hận thù, là một loại căm hận dành cho giấy thử đó. Khi cô hoàn toàn tin tưởng giấy thử, nó lại dùng phương thức đặc biệt này tuyên bố sự xảo trá và lừa gạt của nó.

Còn nhớ rõ lúc sáng sớm đi tiểu, mặc dù cô mơ màng cầm giấy thử kiểm tra, nhưng khi thấy trên giấy thử này hiện ra hai vạch, thì bộ não mơ màng của cô hoàn toàn tỉnh táo.

"Mang thai?" lúc ấy Từ Nhan thì thào nói.

"Thật tốt quá, bà xã, thật tốt quá." Lúc ấy Lưu Vũ hưng phấn đến không biết biểu đạt thế nào, chỉ dùng sức ôm cô xoay quanh.

Sau đó cô lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, dù hưng phấn khi kiểm tra thấy hai vạch, nhưng bị kêu dậy quá sớm khiến mí mắt không ngừng đánh nhau, rốt cuộc không khống chế được, nên lại ngủ nữa, tỉnh lại thì đã không còn bóng dáng của Lưu Vũ. Cô nghĩ anh nhất định chạy đi nói cho bố mẹ chồng cái tin tức tốt này rồi.

Nhưng vết máu dưới người cô là sao chứ? Nếu như mang thai, sao cái đó của cô lại tới?

Vậy có phải đặc biệt châm chọc không?

Khi cô cảm thấy phía dưới mình dinh dính, thấy vết máu trên drap giường thì cô còn chưa phục hồi tinh thần lại, thật lâu mới nghĩ ra là cái đó của mình tới.

Nhưng Cô không biết Lưu Vũ đã báo cho cả thế giới rồi.

Nếu quả thật mang thai, thì báo cho mọi người biết cũng bình thường, đây là tâm trạng đặc biệt của người làm ba mẹ. DDĐĐLLQQĐĐ Lưu Vũ luôn muốn một đứa bé, cũng khó trách khát vọng thế, đã hơn ba mươi tuổi rồi, hai người cũng chuẩn bị hai tháng, không có bất kỳ biện pháp ngừa thai gì, chỉ muốn có thể trúng thưởng vào một buổi sáng, hôm nay rốt cuộc ra kết luận, có thể không vui mừng sao?

Thật ra thì cảm giác của Từ Nhan cũng vậy thôi. Khi cô thấy được hai vạch đỏ trên giấy thử thì sự hưng phấn và vui sướng của cô còn mạnh hơn Lưu Vũ nhiều, bởi vì cô muốn đứa bé này hơn bao giờ hết, nhưng vết máu loang lổ trên giường hôm nay, thì phải giải thích thế nào?

Cô còn nhớ rõ lúc cô mơ mơ màng màng ngủ, Lưu Vũ đã nói nhỏ ở bên tai cô: "Bà xã, bảo bối của anh, vĩnh viễn yêu em." Hình như cô còn nghe anh lầm bầm "năm năm" gì đấy, nhưng lúc đó cô thật sự buồn ngủ quá, nên không có nghe rõ.

Nếu như trước đó cô còn hoài nghi tình yêu của Lưu Vũ, thì kể từ sau chuyện của Chu Lâm, cô đã không còn nghi ngờ nữa.

Phụ nữ có lúc rất quái lạ, rõ ràng có thể nhìn ra tấm lòng của đàn ông từ hành động của họ, nhưng lại vẫn muốn dò xét, muốn anh ta chính miệng nói ra, nhưng dù đàn ông nói ra, thì phụ nữ vẫn hoài nghi.

Mà cô không phải cũng là người phụ nữ như vậy sao? Cô hoài nghi cô thử dò xét cũng chỉ để làm sáng tỏ sự nghi ngờ, để mình thấy an toàn hơn.

Khi cô đang ngẩn người, mẹ Lưu đã tiến vào, bà biết con dâu mang thai, nên cười không khép miệng được.

Cô quá rõ ý của mẹ rồi, nhà họ Lưu vẫn luôn mong đợi đứa bé này, mặc dù cô và Lưu Vũ mới kết hôn hai tháng, nhưng Lưu Vũ đã sắp ba mươi lăm tuổi, vào tuổi này mà có con thì là chuyện vui sướng cỡ nào, nhưng hôm nay đứa nhỏ này lại đến chậm rồi.

"Tiểu Nhan à, hiện tại có thai, thì không thể suy nghĩ những chuyện khác nữa, phải an tâm dưỡng thai, tất cả chúng ta đã chuẩn bị xong, con chỉ cần lo dưỡng thai thôi." Mẹ chồng không ngừng nói bên tai cô.

Từ Nhan miễn cưỡng nở một nụ cười, cô không biết làm sao nói chuyện này với bố mẹ chồng. Chẳng lẽ cô nói: "Thật xin lỗi, mẹ, con không có thai, chỉ là hiểu lầm thôi." Như vậy có thể đả kích mẹ chồng không?

Đều do Lưu Vũ, chuyện còn chưa hoàn toàn xác định, sao anh lại nói việc này cho bố mẹ chồng? Đúng, chuyện này đáng giá cao hứng, nhưng tối thiểu cũng phải đến bệnh viện xác định chứ? Chỉ bằng một tấm giấy thử, mà đã khẳng định cô mang bầu?

Không tệ, trước đó cô cũng tin giấy thử, cho là chỉ cần trên que kiểm ra dấu hiệu mang thai, thì cô nhất định mang thai. Trước khi bạn tốt đến, cô cũng giống như Lưu Vũ, đã cho rằng mình mang thai. Nếu như không phải dưới thân thể có vệt đỏ, thì cô cũng xác định mình mang thai.

Lưu Vũ đứng ở bên cạnh mẹ Lưu, nhìn mẹ mình bận này bận kia, khóe miệng của anh lộ ra nụ cười ngốc nghếch. Thấy vợ mình còn ngồi ngây ngốc trên giường, anh đã nói: "Tiểu Nhan, có phải mệt mỏi hay không?"

Từ Nhan phục hồi tinh thần lại, thấy mẹ chồng còn trong phòng, lại không thể nói rõ, liền kéo Lưu Vũ lại gần, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai anh nói: "Em có chuyện muốn nói với anh."

"Chuyện gì?" khóe miệng Lưu Vũ vẫn lộ ra nụ cười.

Từ Nhan nhìn nhìn mẹ chồng đang bận rộn cách đó không xa, cắn cắn môi, tựa vào lỗ tai Lưu Vũ nói: "Em không có mang thai."

"Sao có thể!" Lưu Vũ trợn to hai mắt, không chút suy nghĩ liền chối bỏ lời của Từ Nhan.

Nếu như ngày hôm qua bọn họ kiểm tra không thể nhận định, thì sáng nay kiểm lại sao có thể sai được? Anh biết vợ mình còn nghi ngờ, nhưng giấy thử đã xác định chuyện mang thai rồi mà?

"Em thật sự không có mang thai." Từ Nhan rất khẳng định nói cho chồng biết.

Lưu Vũ còn muốn phản bác, nhưng bị động tác kế tiếp của Từ Nhan làm giật mình. Cô nhẹ nhàng vén chăn lên, chỉ cho một mình anh nhìn vết máu trên drap giường dưới chăn. Cô dùng động tác im ắng này để nói cho anh biết việc mình không mang thai.

Nhưng động tác này của cô, lại làm cho Lưu Vũ nghĩ tới một chuyện khác —— vợ của anh bị thương.

Vết máu bắt mắt đó, lại liên tưởng đến chuyện cô mang thai, người làm cha lần đầu như anh liền bối rồi. Máu? Có phải thai nhi trong bụng bị tổn thương không? Tối ngày hôm qua anh đâu có ấy ấy với cô, càng không có bất kỳ hành động quá khích, chẳng lẽ do lần trước Chu Lâm đẩy ngã cô? Nhưng không đúng, chuyện đó đã qua bảy tám ngày rồi, nếu có tổn thương, ngày đó đã có, không thể nào mấy hôm sau mới chậm rãi phát tác.

Lưu Vũ đã không cách nào suy nghĩ gì, ý niệm duy nhất của anh là, vợ của anh vô cùng có khả năng sẩy thai! Anh cũng không kịp nghĩ gì khác, chỉ vội vã ôm lấy vợ chạy ra ngoài cửa, cũng không lo vợ mình chỉ mặc áo ngủ, đã chạy ra ngoài đường lạnh lẽo.

"Tiểu Vũ, con sao thế?" Mẹ Lưu mới vừa phục hồi tinh thần lại, Lưu Vũ đã ôm Từ Nhan xuống lầu.

Lúc này, bà cũng thấy được vũng máu trên giường, không hề suy nghĩ, bà liền cầm quần áo của Từ Nhan chạy theo.

Đối với nhà họ Lưu, vết máu dính trên drap của Từ Nhan, giống như một tiếng sấm giữa trời quang, nét mặt mỗi người đều khác, ý tưởng cũng không giống nhau.

Ý của Lưu Vũ vô cùng đơn giản, vợ của anh nhất định bị chảy máu, sẽ nguy hiểm đến sinh mạng con của anh.

Còn ý của mẹ Lưu là: xem ra cháu trai còn cần một thời gian mới đến, cháu à, cháu thật sự nghịch ngợm, trước khi đến còn chơi trốn tìm.

Ba Lưu lại nghĩ, chuyện gì thế nhỉ? Mang thai? Hay không mang thai?

Giai Giai thì ngáp, buồn ngủ quá, thật muốn bò vào chăn ngủ tiếp. Chị dâu bị gì thế? Tại sao không ai nói cho cô biết chuyện gì xảy ra?

Từ Nhan ở trong phòng cấp cứu lại cảm thấy bó tay, mình không có mang thai, chỉ là dì cả tới thôi, sao ai cũng tưởng cô ngã bệnh chứ? Cần kinh động mọi người vậy sao?

"Bác sĩ, tôi không có mang thai." Từ Nhan nhìn bác sĩ, cảm thấy nói ra vậy hơi tức cười.

"Lại chuyện gì nữa?"

"Là như vậy, bác sĩ. Cái đó của tôi rất lâu chưa tới, liền cho rằng mang bầu, ngày hôm qua dùng giấy thử, lại thử ra mang thai, sáng sớm hôm nay thử nữa, vẫn thấy mang thai, cho nên chồng tôi liền nghĩ tôi bị chảy máu là không bình thường, chỉ lo bế tôi chạy, mặc kệ tôi giải thích với anh ấy thế nào, anh ấy cũng không nghe." Từ Nhan không biết giải thích chuyện này với bác sĩ thế nào, thật may bác sĩ là phụ nữ, nếu như bác sĩ là nam, cô nhất định sẽ mắc cỡ đến mức chui xuống lỗ.

Bác sĩ cau mày, không có gạt bỏ lời của cô nhưng cũng không chấp nhận nó, mà gọi y tá bên cạnh: "Chuẩn bị thử máu."

Bác sĩ không thể nào bởi vì một câu của Từ Nhan thì cho rằng không có việc gì, cũng không thể bởi vì Lưu Vũ điên cuồng đưa người tới liền cho là thật sự có chuyện, hiện tại đầu tiên phải xác định có mang thai hay không, chỉ cần xác định điểm này, thì sau đó không cần làm gì nữa.

Lúc đi ra phòng cấp cứu, Từ Nhan cảm thấy mình đã mất hết thể diện, mà tất cả là do Lưu Vũ.

"Cô thật hồ đồ." Bác sĩ chỉ nói một câu như vậy, liền lắc đầu muốn rời khỏi.

"Bác sĩ, ngài còn chưa nói vợ tôi có bị gì nặng không." Lưu Vũ kéo nác sĩ lại hỏi ngay.

"Không có mang thai, sao lại có chuyện?"

"Không mang thai? Không thể nào, chúng tôi dùng giấy thử. . . . . ." Nói được nửa câu, Lưu Vũ liền dừng lại.

Chẳng lẽ, bọn họ bị quy thử lừa? Không thể nào, nếu giấy thử vô dụng tì quốc gia này còn sản xuất chi nữa?

"Không mang thai." Bác sĩ bỏ xuống những lời này liền đi mất.

Trong khoảng thời gian ngắn Lưu Vũ vẫn chưa trở lại bình thường, làm sao có thể không mang thai? Giấy thử quỷ quái thật sự lừa họ sao?

"Xem anh, hại em mất hết thể diện trước mặt bác sĩ." Từ Nhan trừng mắt liếc anh một cái.

"Nhưng giấy thử. . . . . ." Lưu Vũ vẫn không quẹo qua ngõ rẽ được.

"Giấy thử đó không tin được." Từ Nhan cũng cảm thấy, lúc này cô như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Ngày hôm qua nửa thật nửa giả, mang thai rồi không mang thai. Sáng sớm nay kiểm lại thì thấy mang thai. Rồi sau đó dì cả đến, làm vỡ vụn sự thật mang thai, cảm giác chợt cao chợt thấp này, còn kích thích hơn đi tàu lượn, cũng khiến hy vọng và thật vọng của người ta tăng gấp đôi.

"Anh thật mất thể diện, còn chưa có xác định, sao lại trực tiếp đưa chị dâu đến bệnh viện bảo là sảy thai." Sáng sớm đã kêu người ta, kéo thân thể đứng ngay ngắn ở bệnh viện, kết quả lại gây ra một chuyện nực cười.

Ý tưởng duy nhất của Lưu Vũ bây giờ là về nhà phải giục hết toàn bộ mấy giấy thử.

Rõ ràng là hành hạ người khác mà. Không có việc gì lại sản xuất ra thứ đồ gieo họa đó chi? Khi anh tuyên cáo vợ mình mang thai với khắp thế giới, kết quả lại tạt anh một chậu nước lạnh, nói cho anh biết tất cả đều là hiểu lầm do giấy thử gây ra.

Mẹ Lưu cũng không nói gì, chỉ có chút thất vọng rời đi. Ba Lưu lại vỗ lên bả vai con trai, nói một câu: "Tiểu Vũ à, ba biết con muốn con đến điên rồi, nhưng. . . . Con đừng hành hạ người khác vậy chứ."

Lưu Vũ khổ mà không nói được, anh muốn con, nhưng đâu có muốn đến mức lấy giả làm thật chứ? Ai nói cho anh biết, chuyện gì xảy ra đi? Lại nhìn Từ Nhan, trên mặt cô cũng có vẻ thất vọng, nhưng vẻ trầm tư càng nhiều hơn, anh biết vợ mình cũng đang mong con, nhưng chuyện hiểu lầm này thật làm cho người ta dở khóc dở cười.

Lưu Vũ cảm thấy đầu sỏ gây nên chuyện này là giấy thử, là nó khiến người lúng túng. Hiện tại việc duy nhất anh phải làm là, về nhà xử lý những "Đầu sỏ gây nên" kia.

Về đến nhà, anh liền chạy vào phòng lấy hết giấy thử ra, ném toàn bộ vào trong thùng rác. Trong mắt anh, những giấy thử đó chính là sỉ nhục của anh, hình như mỗi tấm giấy thử đều đang cười nhạo sự lỗ mãng của anh.

Nhưng, vừa mới ném vào, thì một giấy thử lại hiện lên hai vạch đỏ.

Nhìn lại đáy thùng rác, có nửa chai sữa tươi không biết ai uống còn dư, lúc này đang đổ ra ngoài, vừa đúng rơi vào trên giấy thử.

Tiếp đó nhìn nhãn hiệu của que, chính là hiệu mà sáng nay và lần thứ hai ngày hôm qua mà cô thử.

Không phải mỗi cái đều chỉ mua hai que thôi sao? Sao lại có thêm một cái nữa?

"Thì ra là sữa tươi cũng mang thai." Giai Giai đột nhiên nói một câu.

Cưới Chui Với Trung TáWhere stories live. Discover now