Chương 86: Dưỡng thương

875 83 15
                                    

   Trong lúc Itachi loay hoay tìm cách trốn khỏi đây thì Tsukiko bước vào. Cô chỉ cần liếc nhìn là biết ngay được ý định của anh bèn trực tiếp chặn họng:

      - Nếu muốn trốn khỏi đây để tìm Sasuke thì anh nên khỏe mạnh hoàn toàn đi đã.

   Cô ta biết Sasuke... Itachi cau mày... Rốt cuộc cô ta là ai chứ?

      - Cô muốn gì?_ Cuối cùng Itachi cũng chịu thỏa hiệp.

      - Muốn anh nghỉ ngơi và hồi phục._ Chỉ chờ có vậy, Tsukiko nở một nụ cười đắc thắng.

   Hở? Itachi sững người, anh có nghe nhầm không nhỉ? Lời đó rõ ràng là đang chăm sóc anh mà...

   Nhưng hình như trước đây cũng có người nói những lời độc ác như vậy với anh rồi thì phải?

   "Đừng có tự hành hạ mình nữa!" Phải rồi, chính là nói kiểu đó.

      - Này, cô... Chúng ta đã từng gặp nhau rồi đúng không?

      - Chúng ta đã gặp nhau hai ba lần rồi. Tôi nghĩ vậy.

    Hai lần sao? Không phải...Cảm giác quen thuộc đó, rõ ràng không phải là bình thường... Nhưng hiện tại thì Itachi không có tâm trí cho việc đó nữa...


   Itachi đã tĩnh dưỡng được gần một tuần rồi... Cuối cùng cũng đến ngày Tsukiko mở băng mắt cho anh... Itachi có thể cảm thấy rõ ràng tay cô ta hơi run và tiếng thở ấy đầy căng thẳng... Tại sao vậy? Chỉ là trị thương cho anh thôi mà? Sao cô ta lại bày ra biểu cảm như thể điều đó quan trọng đến thế?

      - Mở mắt ra nào. Từ từ thôi... Nhớ phải chớp mắt đấy.

   Khoảnh khắc khi mở mắt ra, đập vào mắt Itachi là một bàn tay. Cô gái trước mắt anh đang dùng tay chắn bớt ánh sáng ngăn không cho nó quá chói... Ánh sáng chảy tràn trên mái tóc cô ấy, và đôi mắt trong vắt kia chứa đầy lo lắng...

      - Tsukiko?_ Itachi theo quán tính mở miệng. Người kia thấy vậy thì mỉm cười rạng rỡ:

      - Vậy là anh nhìn được rồi, Itachi.

   Bất giác, Itachi lúng túng quay mặt đi. Hóa ra là cô ấy... Thì ra cái cảm giác rằng cô ấy không hại anh là vì lý do này... Thảo nào mà anh lại có thể dễ dàng không phòng bị khi ở bên cạnh cô ấy...

      - Anh vẫn còn mệt ạ?_ Tsukiko lo lắng khi thấy mặt Itachi đỏ hầm hập. Cô đặt tay lên trán anh kiểm tra... "Không có sốt mà!"

      - Tại sao lại cứu tôi?_ Itachi thoát khỏi dòng suy nghĩ, anh cất lời... Nhưng đổi lại chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng:

      - Bởi vì anh là một người quan trọng với em._ Đúng vậy, từ lúc xem trong anime thì Tsukiko đã trở thành fan cuồng của anh ấy rồi. Tsukiko cuồng anh ấy có khi còn hơn cả Gaara ấy chứ...

      - Em biết những gì về tôi mà dám nói vậy?

      - Nhiều hơn những gì anh có thể nghĩ. Chỉ cần là anh thì em đều biết. Em biết anh muốn tìm Sasuke, nhưng không phải lúc này.

   Tsukiko một câu đánh đúng vào trọng tâm, khiến Itachi không thể nói được gì. Anh có cảm giác hình như cô ấy biết hết việc anh muốn làm. Và cả suy nghĩ của anh nữa...

[Đồng nhân Naruto] Sa mạc dưới ánh trăngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ