Chương 40: Có tình

422 13 0
                                    

Tiểu Tô cảm thấy thật vui mừng khi nhìn thấy cô gái mặc quân trang đang cười trong sân. Ở bộ đội, Lý Lệ là một trong những đóa hoa ít ỏi, có kỹ năng quân sự tốt, lại được nhiều người yêu quý, mà cô còn là con gái của sư trưởng của hắn. Người như vậy sẽ xuất hiện tại cửa nhà mình, tiểu Tô thực sự cảm thấy vui mừng.

"Thế nào, em không thể tới đây sao?" Lý Lệ cẩn thận quan sát tiểu Tô, so với trước kia tóc đã dài hơn, mặc dù có vẻ gầy hơn, nhưng tinh thần có vẻ tốt hơn. Lý Lệ nhớ lại lần trước gặp tiểu Tô liền thấy bây giờ tiểu Tô nhìn có vẻ thuận mắt hơn."tai của anh đã tốt lên thật rồi chứ?"

Thấy Lý Lệ hỏi tai của mình, tiểu Tô theo bản năng sờ tai, cười nói: "Ừ, đã tốt hơn rồi, so với trước kia đã có thể nghe được!" Lý Lệ nghe xong cười cười. Tiểu Tô cảm thấy Lý Lệ không thể xuất hiện ở đây vào lúc này , vì vậy lại hỏi: "em đi công tác qua đây sao?"

Lý Lệ cười không nói, lúc này bà Hảo chen vào: "Tiểu Tô, chiến hữu của con đến, trong nhà đang không có thức ăn, con nhanh đi mua ít thức ăn ngon về đãi khách. Người ta khó có dịp tới nhà mình!" Tiểu Tô nghe thấy có lý, khách đến nhà thì phải chiêu đãi tốt mới phải. Vì vậy xoay người đi mua thức ăn, nhưng bị bà Hảo kéo lại hỏi "con còn tiền mua đồ không", tiểu Tô cười vỗ vỗ túi mình nói với bà " ở đây con vẫn còn chút tiền" rồi đi.

" Cô gái, con chờ ở đây một lúc. Tiểu Tô sẽ trở về nhanh thôi." Bà Hảo vui vẻ vì có chiến hữu tới tìm tiểu Tô, vừa lấy nước cho Lý Lệ rửa mặt, vừa châm trà cho Lý Lệ. Lý Lệ đi đường bụi bặm đang cảm thấy không thoải mái, có nước rửa mặt liền rửa. Bà Hảo đưa cho Lý Lệ khăn lông mới, tại thời điểm tiểu Tô đính hôn, đa số người mừng các loại đồ vật như khăn lông, chậu rửa mặt, bình thủy nên có khăn mới cho khách dùng.

Lúc rửa mặt, Lý Lệ cũng quan sát nhà một lần. Nhà chính cũng không lớn, ở chính giữa treo một bức tranh chữ phúc, trong nhà có vài cái ghế, ngoài ra còn có một ít đồ lung tung . Không có gì đáng giá nhưng lại có một loại không khí gia đình ấm áp.

Tiểu Tô đi nhanh về cũng nhanh. Lúc về mang theo một con cá chép ."Bà Hảo, bà giúp con làm canh đầu cá ăn đi! Sáng nay ra chợ đúng lúc có người bán cá, con thấy tươi ngon liền mua." Bà Hảo thấy cá chép bạc khoảng bảy tám cân đang còn tươi thì nói: "Cô gái, nói cho bà biết con có không ăn được cái gì không, không cần xấu hổ đâu."

Lý Lệ lắc đầu nói: "bà Hảo, con cái gì cũng ăn được. Bà nấu cái gì thì con ăn cái đó." Vì vậy tiểu Tô giúp bà Hảo làm sạch cá rồi mang cho bà Hảo nấu. Mà Lý Lệ đứng bên cạnh nhìn tiểu Tô làm việc. Tiểu Tô thấy cô tò mò, liền hỏi: "em chưa từng thấy người khác làm cá sao?"

Lý Lệ cười cười, cô nhớ ở nhà luôn có thím giúp việc làm những việc này. Mẹ Lý Lệ cũng là một quân nhân, bình thường cũng bận rộn nhiều việc, mà cha cô càng bận hơn, ngay cả ở nhà cũng cùng chiến hữu bàn công chuyện trong thư phòng. Nghĩ lại thì đúng là chưa thấy mẹ xuống bếp, cha giúp đỡ mẹ cùng nấu ăn bao giờ .

"Lúc trước nghe mọi người nói tai anh bị điếc do chấn động, em vẫn muốn đi thăm anh ở bệnh viện, không ngờ lúc em đến, anh đã xuất viện rồi." Lý Lệ đã từng đến bệnh viện, nhưng lúc đó anh đã ra viện.

Tiểu Tô cười thêm củi vào lò, nghĩ lại lúc đó là lúc tâm tình không tốt nhất, thường hay suy nghĩ miên man, nếu như chết luôn thật tốt, ít nhất còn là một liệt sĩ, không chừng còn cùng cha mẹ đoàn tụ dưới suối vàng không như bây giờ cái gì cũng không nghe được, tâm tình chán nản đến cực điểm.

Đã có lúc muốn chết, nhưng rất nhanh liền nghĩ thông, quân nhân nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa làm sao có thể không chịu nổi đả kích này. Sau khi thông suốt rồi thì không muốn ở lại bệnh viện nữa. Cho nên mỗi ngày đều xin xuất viện. Lúc chẩn đoán không thể chữa được, bệnh viên mới cho hắn xuất viện. Ra viện tiểu Tô liền thu thập đồ đạc rồi về nhà.

Nghĩ lại tiểu Tô liền không nhịn được buồn cười, vốn cho là cả đời cứ sống như vầy, lâu dần cũng quen với việc không nghe được , không ngờ về nhà gặp được quý nhân, nếu như không có tiểu Tú thì mình chắc cũng không tốt như bây giờ, bây giờ tiểu Tú không những là chỗ dựa tinh thần cho tiểu Tô, mà cũng đã khắc vào sinh hoạt thường ngày, hiện tại Tiểu Tú mới đi nửa ngày, tiểu Tô đã cảm thấy rất nhớ rồi.

Tiểu Tô không nói lời nào, Lý Lệ cũng không ép buộc, xoay qua chỗ khác nhìn bà Hảo làm canh đầu cá. Lúc chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, tiểu Tú làm rất nhiều mỡ heo, đến bây giờ vẫn còn để dùng, trước tiên cho một ít mỡ heo rồi bỏ ít gừng vào, chờ chảo dầu nóng thì chiên đầu cá lên. Ngửi thấy mùi thơm này, Lý Lệ cảm thấy rất đói bụng.

Bữa cơm tối này mọi người ăn thật ngon lành, ăn được một lúc, bà Hảo liền nhắc đến tiểu Tú: "Tiểu Tô, con nói xem tiểu Tú giờ đã tìm được người chưa?" Tiểu Tô mặc dù cũng có chút lo lắng, nhưng không thể hiện ra trên mặt: "Bà Hảo, bà yên tâm đi, tiểu Tú là một người thông minh bà không cần lo lắng nhiều." Bà Hảo nghe xong cũng không nói gì nữa.

Ăn cơm, dọn bàn xong, tiểu Tô mang đậu phộng, hạt dưa các loại đồ ăn vặt ra. "thông cảm nhé, trong nhà không có TV, cũng ít sách, không có gì tốt chiêu đãi em." Lý Lệ lấy một nắm hạt dưa từ từ bóc vỏ. Chỉ trong chốc lát đã bóc được một đống lớn, sau đó ăn từng hạt một.

Tiểu Tô thấy vậy, cười nói: "con gái bọn em có phải đều thích ăn như vậy không?" Tiểu Tú cũng như thế ,trong lễ mừng năm mới tiểu Tú thường gọi tiểu Tô giúp mình bóc hạt dưa. Lý Lệ sửng sốt một chút, rồi nói: "Ăn như vậy mới thấy vị của hạt dưa!"

Hai người vừa ăn đậu phộng, hạt dưa vừa nói chuyện phiếm. Lý Lệ đột nhiên hỏi "anh còn nhớ lần đầu tiên gặp em không?". Tiểu Tô suy nghĩ một chút, không nghĩ ra, vì vậy cười lắc đầu. Lý Lệ cũng không thấy kì lạ, nói tiếp: "Liên trưởng của anh rất thích anh, cảm thấy anh sẽ là người kế tục tốt, thường hay nhắc đến anh trước mặt chúng em."

Liên trưởng của Tiểu Tô là anh rể của Lý Lệ, nhìn thấy ai tốt, đều sẽ nói với người trong nhà. Luôn hận không thể khiến những người có tốt chất tốt lập tức thành người cùng đội mình. Ở nhà nói rất nhiều, làm cho Lý Lệ rất hiếu kỳ. Mượn cơ hội mang đồ cho anh rể để nhìn tiểu Tô một lần.

Nhớ lúc đó đúng vào một lần huấn luyện dã ngoại, Lý Lệ nhìn thấy tiểu Tô là lúc anh đang mệt mỏi nhưng cũng không giảm khí chất. Nhưng lúc ấy anh rể không có giới thiệu Lý Lệ với Tô Chính. Về sau,liên trưởng kéo mọi người trong đội về nhà ăn một bữa tối coi như đó là phần thưởng cho đợt huấn luyện, vì vậy Lý Lệ mới biết tiểu Tô.

Trong quân có quan niệm là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, chỉ cần có gì tốt cũng muốn mang cất dấu như bảo bối của mình. Mà người như tiểu Tô có thể chịu được cực khổ, lại có kỹ năng quân sự tốt trong thế hệ mới lọt ngay vào mắt liên trưởng, vừa hay em vợ mình còn chưa lập gia đình, liền muốn đem Lý Lệ giới thiệu cho tiểu Tô, đến lúc đó có thể thành người một nhà.

Chỉ là sợ da mặt Lý Lệ mỏng nên không nói rõ, vì vậy đành phải mượn tập thể để hành động. Lúc Lý Lệ biết cũng chủ động một chút, thỉnh thoảng đưa chút đồ ăn cho tiểu Tô, có chuyện gì cũng nói với tiểu Tô. Chỉ còn bước không nói rõ là em thích anh rồi. Nhưng tiểu Tô vẫn không tỏ thái độ gì.

Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi!Where stories live. Discover now