Phần 5 - Chương 58.2: Trường học nhất bá (16)

4.4K 396 16
                                    

Editor: Hua Shenyu

Beta: Cà ri

Cửa đóng lại.

Cứ như vậy.... đóng lại.

Ở dưới lầu, ba cặp mắt đều ngước nhìn cánh cửa chạm trổ bằng ngà voi đóng chặt.

Phó Lộ Bạch thất vọng, Chu Sở Sở bi thương, Tô Lương...chấn động như va chạm vào mảnh băng lửa, lạnh lẽo thù hận, lửa giận nóng rực, tâm tình đan dệt thành vòng phức tạp nặng nề, lại mang theo một chút mù tịt.

Sự tĩnh mịch kéo dài.

Hai tay Tô Lương đút trong túi, là người đầu tiên có phản ứng.

Hắn không có xông lên lầu, một cước đá tung cửa, mà xoay người đi ra ngoài, đứng trong vườn hoa.

Ngước đầu lên, nhìn bầu trời xám xịt.

Hắn mơ hồ nhớ ra...trước đây đã rất lâu, đã có một người ngồi trong xe, nhìn hắn hôn Chu Sở Sở, vì vậy sinh ra một loạt sự cố, dần dần phát triển thành bộ dạng như bây giờ.

Lúc đó, tâm trạng của Hoắc Yên như thế nào?

Cũng là giống như hắn bây giờ sao?

Hận, đau nhói, khổ sở, lại không thể làm gì.

Đã từng tổn thương người đó, hôm nay đều là báo ứng lên người mình.

Trên cái thế giới này....

Thì ra, thật sự có nhân quả tuần hoàn, báo ứng.

Một tiếng sau.

*

Phó Phùng Kỳ buông cô gái ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ra, trở mình nằm thẳng trên giường, lồng ngực thở phập phồng, con ngươi mơ mơ màng màng, hô hấp loạn nhịp nhưng dồn dập.

Quá kịch liệt rồi.

Nhưng mà, chỉ một mình hắn cảm thấy như vậy.

Trong lúc hắn còn đang thở dốc, A Yên đã rời khỏi giường, giống như không có chuyện gì mang giày, nhặt quần áo vứt bừa bãi trên đất, từng cái từng cái mặc vào.

Phó Phùng Kỳ nghiêng người, nhìn ánh mắt của cô, mang chút khó tin.

Cô gái tóc dài rối loạn, hai má đỏ ửng, động tác không nhanh không chậm, vô cùng ưu nhã, không nhìn thấy được bộ dạng mệt mỏi... Này, có khác thường không chứ?

Là tay mơ động tác chưa có nhiều kinh nghiệm, Phó Phùng Kỳ không có đáp án.

A Yên mặc xong quần áo, nhìn hắn ngồi dậy, mỉm cười một cái: "Phó tiên sinh, mệt thì nghỉ ngơi đi, tôi tự về, không cần tiễn ---- đúng rồi." Từ trong túi áo khoác lấy ra một tờ giấy, đưa cho hắn: "Anh xem chút đi, đợi anh rãnh, nhớ chuyển khoản cho tôi, tạm biệt."

Phó Phùng Kỳ nhìn số viết trên tờ giấy trắng, cau mày: "Đây là cái gì?"

A Yên trả lời: "Tiền thuốc."

Phó Phùng Kỳ cau chặt mày: "Hoắc Yên---"

"Sao nào, muốn quỵt nợ?" A Yên chớp chớp mắt với hắn, rồi cười lên: "Như vậy không được rồi. Phó tiên sinh, tuy rằng tôi là vì mục đích của mình, nhưng dù sao vẫn giúp anh chữa khỏi chứng không cứng được ba mươi năm của anh, anh bình thường đến bệnh viện khám nam khoa, bác sĩ không thu tiền sao? Tôi cũng không có làm từ thiện."

[EDIT] [ Xuyên Nhanh] - Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế - Giang Sơn Vi VũWhere stories live. Discover now