Chương 157: Dị năng hệ phong biến mất rồi!

1K 72 0
                                    

Chương 157: Dị năng hệ phong biến mất rồi!

Đám Hạ Đông Hải không ngờ Mộ Nhất Phàm lại đột nhiên xuất chiêu về phía họ, càng không ngờ năng lực của Mộ Nhất Phàm lại mạnh như vậy.

Phong nhận 180 độ phóng tới, quả giống như gió lốc cấp 12 trở lên, những căn nhà ở xung quanh nứt toác, nóc nhà bị hất bay, gió lớn đến nỗi cây cối bị bật gốc.

Hạ Đông Hải vội dùng dị năng của mình để chống lại sức gió của đối phương, dị năng của đối phương và dị năng của hắn chống lại nhau, tạo thành hai nửa riêng, sau đó vượt qua người hắn, quét về phía các tòa nhà.

Rầm một tiếng, căn nhà không chịu nổi cơn cuồng phong, sập ngay tại chỗ.

Á Uy lập tức dùng dị năng hệ băng, biến cây lá trước mặt hắn thành một tường băng dày, đỡ lấy cơn gió mạnh mà đối phương đánh tới.

Bên Phan Nhân Triết cũng như vậy, cậu thanh niên Quảng Tuấn Kiệt ở bên cạnh nhanh chóng dùng dị năng hệ mộc, dùng vô số bụi cây nhỏ bao xung quanh mình và Phan Nhân Triết, tạo thành một vỏ bọc như kén tằm, khiến dị năng của đối phương không đánh được bọn họ.

Nhưng cũng chỉ tạm ngăn cản được gạch đá từ trên nóc nhà rơi xuống.

Trong lúc Hạ Đông Hải tránh khỏi dị năng của đối phương, cơ thể lóe lên, đi tới trước mặt Hướng Quốc.

Đám Hướng Quốc cả kinh, đang muốn ra tay, Mộ Nhất Phàm di chuyển tới chỗ họ và Hướng Quốc nói: "Mọi người đi trước đi, tôi đối phó với hắn ta."

Tôn Tử Hào và Hướng Quốc liếc mắt nhìn nhau, không do dự gì, vội vã theo ba cậu lính ngồi lên xe. Hành vi của bọn họ không phải là sợ chết, mà là không muốn để những người khác làm vật hy sinh.

Trước đây lúc làm nhiệm vụ, luôn có một đội ngũ ở phía sau yểm trợ, giúp loại bỏ nguy hiểm ở phía sau cho các đội viên rút lui.

Nếu như khi đó họ do dự, hoặc là muốn theo chân đội viên ở lại giành nhau đối phó kẻ địch, trái lại càng thêm phí phạm thời gian, cũng sẽ hy sinh nhiều người hơn.

Cho nên, lúc cần quyết đoán thì phải quyết đoán, không nên lôi thôi kéo dài, bởi vì nguy hiểm trước mắt không cho con người ta thời gian để do dự.

Đương nhiên, cũng bởi bọn họ thấy Mộ Nhất Phàm có năng lực đối phó với Hạ Đông Hải, nên mới quyết định lên xe rời đi.

Họ lên xe rồi, cậu lính lập tức khởi động xe.

Hướng Quốc vội vã dùng bộ đàm nói với Mao Vũ: "Mao Vũ, tình huống lão đại ở bên kia thế nào?"

Cùng lúc đó Mao Vũ hỏi: "Hướng Quốc, có phải bên mấy ông gặp phiền phức không? Hình như tôi nghe thấy có người nói có tang thi tới, là sự thật sao?"

"Ừ thật, bọn tôi ở bên đây gặp năm tang thi rất lợi hại, hơn nữa bọn tôi không phải đối thủ của chúng."

"Giờ mấy ông đang ở đâu?" Trong giọng nói của Mao Vũ mang theo sự sốt ruột.

Hướng Quốc nhìn hai bên đường: "Bọn tôi cũng không biết ở đâu, giờ đang lái xe tán loạn, không cho tang thi có cơ hội đuổi theo."

Tôn Tử Hào giành lấy bộ đàm trong tay Hướng Quốc: "Mao Vũ, lão đại thế nào rồi?"

Mao Vũ dừng lại một chút, nói: "Lão đại không sao, chỉ là ban nãy thông tin không liên tiếp, nên tôi mới sốt ruột thông báo cho mấy ông."

Trong lòng Tôn Tử Hào cảm thấy nghi hoặc, Mao Vũ không phải người vội vàng hấp tấp, không chỉ vì thông tin không liên tiếp mà sốt ruột thông báo cho người khác, khiến những đội ngũ khác rối loạn.

Thế nhưng cậu ta cũng không suy nghĩ nhiều: "Không việc gì là tốt rồi, nhưng mà chỗ chúng tôi ở bên đây có chút việc ngoài ý muốn."

"Chuyện gì ngoài ý muốn?"

"Mộ Nhất Phàm, bọn tôi gặp Mộ Nhất Phàm, giờ anh ta đang giúp bọn tôi giữ chân năm tang thi lợi hại kia, nếu không có anh ta, chắc bọn tôi không thoát được rồi."

Nếu Mộ Nhất Phàm gặp chuyện gì bất trắc, họ biết ăn nói thế nào với lão đại đây.

Mao Vũ tỏ vẻ kinh ngạc: "Anh ta... anh ta giữ chân tang thi?"

Tôn Tử Hào nhìn bầu trời phía sau, sau đó không biết thấy gì, sốt ruột nói một câu: "Không ổn rồi."

Mao Vũ vội hỏi: "Sao vậy?"

Hướng Quốc và hai cậu lính khác ngoái đầu nhìn về phía sau.

Trong mắt họ, Mộ Nhất Phàm dư sức đấu lại Hạ Đông Hải, thế nhưng lại có một tang thi dị năng hệ băng tham chiến.

Ngay sau đó, cậu lính lái xe đột nhiên rẽ ngoặt, bọn họ bị tòa cao ốc ngăn đường nhìn, cũng không biết tình huống phía sau thế nào, đồng thời họ liên tục bị ngã sấp xuống ghế ngồi.

"CẬU LÁI XE KIỂU GÌ THẾ?" Hướng Quốc xoa xoa cánh tay bị đau, giận dữ nói với cậu lính.

[I/HOÀN][DM] ĐỆ NHẤT THI THÊ - KIM NGUYÊN BẢONơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ