38

22.2K 1.5K 298
                                    

"Yến nó sao rồi? Tôi hỏi là Yến nó sao rồi?"

Mợ nắm ấy áo của đốc tờ Xuân, dí sát mặt mợ vào mặt ông ấy.

Trước cơn thịnh nộ của mợ hai nhà họ Trần, đốc tờ vừa sợ mà vừa run.

"Mợ hai, mợ bình tĩnh lại."

"Bình tĩnh? Ông nhìn coi, đầu nó chảy máu tới vậy mà ông còn đòi tôi bình tĩnh được à?"

Mợ chỉ về phía Yến. Cái gối nó đang nằm nhuộm một màu đỏ thẫm của máu.

Lúc từ bờ sông chạy về thì mợ thấy Yến đã được tụi gia đinh ẵm vô phòng. Nó không bị gãy tay gãy chân gì hết, chỉ có phần đầu của nó đập vào tảng đá để trước bậc thềm, tới mức máu chảy ra xối xả. Mợ sợ, mợ sợ nó xảy ra chuyện gì bất trắc.

Khi đưa nó nằm lên giường, môi nó trắng bệt, tóc tai be bét máu, áo nó ướt nhẹp. Mợ cầm lòng không được, mợ khóc. Rồi mợ cho người mời liền một lần tận ba bốn đốc tờ giỏi nhất, một hai ông lang Tây nổi tiếng trong vùng tới để mà trị thương cho nó.

Cả nhà hội đồng không biết vì lí do gì mà mợ hai chúng nó lại đi lo lắng cho một đứa hầu, lo tới mức mà mợ đập vỡ cái bình hoa, cái ly nước rồi ngồi im mà khóc. Nhìn Yến đang nằm bất động mà được mấy tay thầy thuốc thăm khám, mợ xót tới khó thở, tới mức muốn vỡ các mạch máu trong người.

Đốc tờ Xuân từ từ trấn an mợ, ông đẩy mợ ra rồi hướng mắt về mấy vị thầy thuốc khác đang bốc thuốc, nhẹ nhàng nói.

"Cô ấy không sao, chấn thương không gây chí mạng. Mợ an tâm."

Mắc cười ghê!

Mợ buông cổ áo đốc tờ ra, nửa mừng vì nó không sao, nửa lo vì sợ nó có biến chứng gì xảy tới. Lúc đó mợ sống sao nổi.

Mới hồi sáng mợ còn hôn nó, còn pha nước chanh cho nó uống. Bây giờ nó nằm đây, im ru, bất động. Mợ lao tới, ngồi sụp xuống bên giường, dịu dàng nắm lấy bàn tay gầy guộc, lạnh ngắt của nó.

"Còn đầu nó thì sao?"

"Không sao, cũng may là chỉ vừa đập trúng cái mép đá nên không trầy xước gì nhiều. Chỉ có sợ là..."

Đốc tờ ngập ngừng, mợ quay sang, sợ là sợ cái gì?

"Chỉ sợ não bên trong bị thương nặng. Chúng tôi chỉ là lang băm bình thường, mợ nếu lo thì có thể đem cô ấy lên tỉnh."

Không xây xác nhiều bên ngoài nhưng bên trong lại tổn thương.

Mợ thất thần, tới mức khóc không ra nước mắt. Cuối cùng đốc tờ và các thầy lang cũng rời đi, trước khi đi còn kĩ lưỡng dặn thuốc men rồi kiêng cữ. Mợ không nói lấy một lời, chỉ biết im lặng mà nhìn Yến.

Chiều hôm nay im lặng đến lạ, hình như đã vào được giữa mùa đông nên trời cứ mưa lất phất, cái lất phất thoáng buồn của lòng người. Nhà hội đồng yên tĩnh quá, không có lấy một tiếng người nói cười, cũng không có lấy một tiếng chạy nhạy. Hôm nay tụi gia đinh cũng chẳng muốn làm việc, không có Yến, tụi nó làm chẳng vô.

Nhưng so với tụi gia đinh thì mợ còn đau lòng gấp bội. Mợ ngồi bó gối lên giường, cạnh Yến. Con nhỏ ngủ chưa dậy, có lẽ là do nó còn đau, nó đang mê man hay đang mơ ở một nơi nào đó. Mợ xoa lên má Yến, da nó bữa nay khô mà lạnh, không còn mềm mại ấm áp như lúc bình thường nữa.

(Duyên gái) Mợ hai, dây trầu con cầm!Where stories live. Discover now