𝑺𝒕𝒐𝒓𝒚 𝒇𝒐𝒓𝒕𝒚-𝒆𝒊𝒈𝒉𝒕:

102 8 1
                                        

«Dù không nhớ được nữa thì cảm giác vẫn ở lại đây.»

Sao anh giống cái bóng đèn của hai đứa nó quá vậy?

Kakuchou cảm thấy mình hiện tại đang rất chói lọi, chẳng cần một thiết bị phát điện quang nào cũng thừa sức tỏa sáng nhất trên con đường này rồi.

Nhưng mà chỉ có trong lòng mới biết anh đang sầu phải biết, vốn chỉ cần có mỗi cái bản đồ để chỉ đường thì quá là nhàn nhã. Vì Sanzu đã ôm hết mấy đống đồ cần phải mua cho cả tuần này.

Vì nhiệm vụ ban đầu của anh chỉ là hướng dẫn đường đi cho hai tên này thôi.

Bởi Sanzu là một kẻ mù đường chính hiệu rồi, nếu để cho hắn dành ra hai ngày để nghiên cứu tấm bản đồ thì đám thành viên cốt cán chắc đều chết đói hết quá.

Còn Rindou tuy rằng rành rọt nơi này hơn một chút, nhưng phạm vị cậu biết cũng không nhiều.

Lỡ mà lạc mất cả đôi thì nguyên đám lại đi tìm khổ, do đó Kakuchou mới đảm nhận cái nhiệm vụ nhàn nhã thảnh thơi này.

Nhưng ai ngờ hai tên kia anh anh em em với nhau quá vui vẻ, và quên mất luôn cả vị hướng dẫn viên của mình.

Thành ra bây giờ Kakuchou lại thấy buồn ngủ rồi, vì ngày hôm qua anh cũng giống như Sanzu vậy, chạy nhiệm vụ tới tận sáng mai.

"Nè Kakuchou, bây giờ tụi tao muốn tìm chỗ bán đồ làm sushi thì phải đi đâu."

May quá, hóa ra tụi nó còn nhớ tới mình.

Kakuchou cảm thấy bản thân sắp xúc động tới khóc rồi, nhưng thật ra anh chỉ miêu tả cho nó trừu tượng thế thôi, chứ mà ép ra nước mặt thật thì thấy ớn lắm.

Trong lúc suy nghĩ mấy vấn đề có phần không đâu trong đầu mình, thì Kakuchou vẫn hoàn thành nhiệm vụ một cách rất chuẩn xác.

Vì anh nắm rất rõ các con đường ở đây mà, thậm chí còn biết nơi nào bán giá hời nhất cho bọn họ.

Do đó tất cả những thứ cần phải mua trong tờ ghi chú mà Shion viết ra đã được hoàn thành một cách rất xuất sắc.

Dù trước đấy vài phút thì bọn họ phải đứng giữa chợ để nghiêm túc suy đoán mấy con chữ cong cong vẹo vẹo thảm không nỡ nhìn bên trong trang giấy trắng xóa này.

Lúc mặt trời đã lên cao hơn một chút, khi làn gió thổi qua cũng dần ấm áp thay vì lớp sương giá lạnh lẽo.

Thì bọn họ lại đang bước đi về con đường rất đỗi quen thuộc, nó không ồn ào như khu phố vừa nãy nữa, cũng chẳng còn tấp nập dòng người xô bồ.

Nhưng lại cho bản thân một thứ cảm giác gần gũi lạ thường.

"Tụi bây về rồi đấy à, tao ngồi đợi tới nỗi bụng reo năm phát rồi đó."

Cái miệng của tên cao kều trước mặt hắn đúng là chẳng có tí liêm sỉ nào, nếu như không muốn nói trắng ra là nó quá trơ trẽn.

Nhưng cả Sanzu và mấy thành viên còn lại trong Thiên Trúc đều đã quá quen thuộc với biệt tài nói chuyện không biết xấu hổ của Hanma rồi.

♚𝑆𝑎𝑛𝑧𝑢𝐴𝑙𝑙 - 𝐷𝑁 𝑇𝑜𝑘𝑅𝑒𝑣♚ 𝐾𝑖𝑙𝑙𝑒𝑟Donde viven las historias. Descúbrelo ahora