Chương 10.2 (H)

637 49 7
                                    

10.2

Hai tháng sau, đại quân Tĩnh Quốc tấn công thiết kỵ Đông Khiên ở ngoài Thiên Chướng Cốc. Nhờ vào ưu thế địa hình, lấy ít thắng nhiều, đánh đuổi quân Đông Khiên ra ngoài 20 dặm Thiên Chướng Cốc. Bôn Lang Dực thì đánh vu hồi, tấn công thẳng vào đại doanh quân địch, suýt đã có thể bắt sống Cận Vô Dị. Nhưng e ngại khói độc dày đặc trong Thiên Chướng Cốc, nên đại quân Tĩnh Quốc không đuổi theo, mà lại chỉnh đốn việc công ở ngoài thành Lao Thiết, nghỉ ngơi lấy sức, chuẩn bị cho đợt tấn công kế tiếp, để có thể dồn hết sức đánh tan quân địch.

Trong lều lớn trung tâm, Hàn Diệp khêu đèn đọc thư mật, của Bạch tướng quốc sai người gửi tới là phần nhiều, trong thư có nói nhờ trận đại thắng ở Thiên Chướng Cốc, danh vọng Thái tử ở trên triều đã tăng cao, Cửu hoàng tử sắp không nhịn nổi, muốn xin dẫn binh xuất chinh, Gia Ninh Đế vẫn bất động như núi, có điều, gần đây có một nhóm tăng lữ thường xuất hiện trong cung.

Hàn Diệp cất bút trả lời, chưa viết được một hàng, đã có người xốc rèm quân trướng, gió nóng kéo ùn ùn vào, chung với nó là một bóng người đội mũ bạc, mặc giáp trắng, không nói không rằng, đẩy Thái tử gia cao quý ngã ngửa ra đất, sau đó còn cưỡi lên eo chàng, cởi mũ giáp ra, tiện tay vứt vào một xó.

Bị đẩy một cách thô lỗ như vậy, Hàn Diệp cũng không giận gì, lười nhác nằm trên đất, cười bảo, “Ba ngày không gặp, Tần Vương nhớ nhung ta bằng cách này à?”

Long Phi Dạ hất tóc. Mái tóc đen dính máu của kẻ địch, tấm áo giáp của hắn cũng loang lổ vết máu, nhưng trên khuôn mặt hơi nhợt nhạt ấy lại là nét cười kiêu ngạo.

“Ba hôm trước chàng cược gì với ta nào? Chàng nói là chỉ có ba ngày thì chắc chắn không đủ để ta đánh lùi quân chi viện, chàng thua rồi.” Ngón tay Long Phi Dạ gõ ngực chàng, hắn nói, "Dám chơi thì phải dám chịu, còn không mau mau cởi áo hầu hạ?”

"Được được…… Là ta coi thường Tần Vương, ta sai rồi.” Hàn Diệp nằm trên tấm thảm mềm mại trải trên đất, nét mặt nhàn nhã, vươn tay cởi bộ giáp hắn mặc trên người, "Để cô hầu hạ em, Tần Vương cứ hưởng thụ là được.”

Long Phi Dạ cởi áo giáp, lớp xiêm áo bên trong đã sũng mồ hôi. Tiết trời oi bức, nên tìm chỗ mát mẻ nào đó để tắm rửa sạch sẽ trước thì hơn.

“Ghi nợ!” Vốn dĩ hắn chỉ định chọc ghẹo Hàn Diệp thôi, giờ thấy vừa lòng rồi là muốn đẩy ngực chàng đứng lên liền, đâu ngờ bị túm eo, giữ chặt ở trên người, cái vật cứng không biết liêm sỉ ở bên dưới kia chọc vào bắp đùi hắn.

“Hàn Diệp!” Long Phi Dạ né ra, gương mặt phớt hồng, đẩy bờ ngực chàng, mắng, “Đừng có bậy bạ, ta mệt lắm.”

Hàn Diệp cười, sờ từ eo xuống mông, “Chính em vừa vào là đã đè ta xuống đòi làm xằng làm bậy mà, còn trách ta hả?”

Bị chàng nói như vậy, Long Phi Dạ ngượng chín cả mặt, lòng thì rạo rực, trừng chàng một phát thật hung dữ, "Được thôi, chàng nói nếu mà ta thắng thì cho ta ở trên đó, đợi lát nữa đừng có khóc lóc xin ta tha cho chàng.”

"Được, đảm bảo lát nữa ta không khóc đâu.”

Hàn Diệp cười gian trá, khiến người ta muốn nhéo cái khuôn mặt tuấn tú của chàng hết sức.

Diệp Dạ| Túc hoả Where stories live. Discover now