Chương 20.1

350 43 9
                                    

20.1

Núi xanh mờ ảo, cỏ cây ngả vàng, có luồng gió se lạnh thổi ngoài phòng, trong lúc không hay không biết, đã đón cơn gió thu đầu tiên.

Long Phi Dạ đặt ly trà lên bàn, nhẹ giọng bảo, “Uống chút đi.”

Hàn Diệp không đụng ly trà, chàng túm cổ tay Long Phi Dạ, bàn tay chàng lạnh buốt, khiến người ta phát run.

Đế Tử Nguyên chết rồi, đây là điều không ai ngờ tới. Ôn Sóc đã dẫn người đến Thái Sơn Quốc Tự, cậu không tin chị ruột của mình lại nằm thê lương dưới lòng giếng cạn trong suốt 10 năm qua.

Hàn Diệp rũ mắt, im ắng hồi lâu. Long Phi Dạ chìa tay xoa gò má chàng, khô và lạnh, chàng giống một bức tượng đá bị đóng băng.

Nhưng Hàn Diệp lại hạ giọng nói với hắn, "Thật ra tôi có linh cảm từ đầu rồi…… Khi tôi biết cô ta không phải Tử Nguyên, thì tôi cũng đoán ngờ ngợ……  Người như phụ hoàng làm sao có thể để Tử Nguyên ở cạnh mình tiếp được, cô ấy chính là người mà phụ hoàng dè chừng nhất, lý nào mà phụ hoàng không biết cái điều đơn giản như nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, ngài ấy tuyệt sẽ không cho kẻ địch bất cứ cơ hội nào để bày keo khác. Tôi chỉ…… Chỉ hy vọng mình đã đoán sai, sai một lần này thôi, dù đổ hết công sức xuống sông xuống biển tôi cũng chịu…… Tử Nguyên, chắc đến tận giây phút cuối cùng cô ấy vẫn nghĩ tôi là hạng người giống phụ hoàng……”

“Hàn Diệp.” Long Phi Dạ áp tay lên má, nâng mặt chàng lên, hắn nói với chàng bằng giọng điệu cực kỳ trân trọng, "Chàng không phải thế, mà chàng cũng không cần phải chứng minh với bất kỳ ai. Chỉ cần người cô ấy quen là Hàn Diệp ngay trước mặt ta này, thì cô ấy sẽ biết, chàng mãi mãi cũng không phải hạng người như phụ hoàng của chàng.”

Hàn Diệp ngước lên nhìn hắn. Tóc hắn trắng tựa tuyết, mắt hắn đen như vực sâu, vừa giống như đã thấu triệt thói đời ấm lạnh, mà lại phảng phất như đang thương xót chúng sinh với cặp mắt hiền từ, chàng có tài đức gì mà được gặp phải hắn, nếu không có Long Phi Dạ thì e rằng chàng đã lún sâu vào cái vũng lầy tội ác này rồi.

"Chàng định xử trí cô ta thế nào?”

Long Phi Dạ đang hỏi về Đế Thừa Ân, tuy cô ta đáng giận thật, nhưng cũng chỉ là một quân cờ bị Gia Ninh Đế điều khiển thôi.

Hàn Diệp khẽ thở dài, “Thả cô ta đi, trời đất rộng lớn nhường này, cô ta muốn đi đâu thì đi. Ngoài Tẫn Ngôn thì cả nhà họ Đế chỉ còn sót mỗi cô ta, từ nhỏ cô ta đã không cha không mẹ, cũng là kẻ đáng thương, mà 10 năm bị nhốt thay Đế Tử Nguyên ấy…… Tính ra là chừa chút ít hy vọng cho tôi.”

"Chàng không đưa cô ta đến Thái Miếu để vạch mặt Gia Ninh Đế à? Nếu cô ta dám phơi bày sự thật với mọi người, thì những gì Hoàng đế làm đã đủ để khiến lòng dân căm phẫn.”

“Không cần.” Hàn Diệp bật cười, rất đìu hiu, "Cô ta giao thư mật cho phụ hoàng chính là giúp tôi, hiện giờ phụ hoàng cho rằng mình đã diệt sạch hết số binh mã tôi bố trí, đâu có ngờ đấy chỉ là thế trận nghi binh tôi bày ra. Vương Phỉ đã dẫn Bôn Lang Dực canh gác mọi lối ra của hoàng thành, bên Thái Miếu thì có Quảng Vi Thịnh tiếp ứng, hơn nữa Bạch tướng quốc đã cài lính gác ngầm vào trong thành giúp tôi, phụ hoàng không biết thời thế của ngài đã mất……” Bỗng dưng, chàng hơi lưỡng lự, rồi chậm rãi nói, “Nếu Ôn Sóc đến Thái Sơn Quốc Tự mà tìm thấy…… Tử Nguyên, vậy thì những việc làm của phụ hoàng sẽ khiến cả thiên hạ khinh miệt, thứ bày trước mặt ngài ấy, không chỉ là hài cốt trên núi Thanh Nam, toà thành Đế Bắc nay thành đống hoang tàn, mà còn có…… Hòn ngọc từng được tiên hoàng nâng niu hết mực, là cô nhóc mà đến giờ các lão thần vẫn xem là cục tuyết nhỏ…… Họ sẽ nghĩ gì đây? Cái người đàn ông ngồi trên ngai vàng ấy đã tàn bạo đến độ này, ngài ấy không ngại phá bỏ lời hứa, trái nghịch ý chỉ của tiên hoàng, dám ra tay với cả một cô nhóc yếu ớt vô tội…… Phụ hoàng, ngài ấy sẽ bị báo ứng.”

Diệp Dạ| Túc hoả Where stories live. Discover now