01

484 36 2
                                    

1

mùa đông đang đến.

mùi đất ẩm rất nhạt, hòa lẫn vào khí lạnh rơi trên khung cửa sổ, ngoài trời đặc màu xám ngắt. minjeong rúc mình vào chăn ấm, nhưng tiếng ồn ào trong bếp thật sự rất lớn, lớp 12 rồi, cũng nên thức dậy thôi. đèn học vẫn chưa tắt, sách vở còn ngổn ngang trên bàn, máy tính đang trong trạng thái ngủ, chạm nhẹ một cái liền lập tức hiện ra video giải bài tập hình không gian đang xem dở. phiếu điền nguyện vọng vẫn trắng trơn, nó thẫn thờ một lúc, định lấy bút viết thêm vài chữ vào, kết cục vẫn đem tờ giấy nhét lại vào trong cặp; cái gì khó quá liền lập tức bỏ qua.

hôm nay mẹ nấu củ cải hầm xương, rất thơm, nhưng nó lại không muốn ăn. mỗi năm vào sinh nhật bố, mẹ sẽ nấu củ cải hầm xương, minjeong không nhớ thói quen ấy có từ bao giờ, nó chỉ biết, mỗi ngày sinh nhật bố đều có món này đặt trên bàn ăn.

ba cái chén, ba đôi đũa, ngoảnh đi ngoảnh lại, vẫn chỉ có hai người ngồi ăn. nó nói với mẹ về lịch thi tháng tới, lớp 12 mà, cả năm đều bận rộn, không học chính thì sẽ có học thêm, bài tập nhiều đến mức có thể xếp cao bằng người. mẹ chỉ bảo con gái giữ sức khỏe, cuối tuần rảnh rỗi nên đến thăm bố một lúc. minjeong gật đầu, món củ cải hầm xương hôm nay có chút đắng.

"cuối tuần cậu có bận gì không?"

xe buýt buổi sớm chỉ lưa thưa vài bóng người, nó thu tay vào túi áo, ngẩn ngơ suy nghĩ; không biết được ghế bên cạnh vừa mới có người ngồi xuống.

"có bận"

"nhưng cuối tuần này cậu đã nói sẽ mời tôi ăn cơm"

nhớ rồi.

heeseung đã giảng cho nó bài hình cuối cùng, còn có điều kiện kèm theo là một bữa cơm. nhưng cuối tuần nói bận thì chắc chắn là bận, minjeong không có ý định sẽ ưu tiên người bạn cùng bàn này hơn bố mình, nửa năm chưa gặp, đối với nó mà nói thực sự rất dài. dài đến nỗi nó sắp quên mất rằng mình còn có một người bố.

"xin lỗi cậu, ngày hôm đó tôi có việc đột xuất, chúng ta có thể hẹn sang ngày khác không?"

"cũng được, cậu muốn ngày nào thì đi ngày đó. tôi chỉ sợ cậu lừa tôi, lời nói giống gió thoảng mây bay, vừa xuống xe cậu sẽ liền quên hết sạch."

"tôi là người có chữ tín."

"cậu nói vậy thì là vậy" nam sinh khẽ gật đầu

xe dừng ở trạm trước cổng trường, bảy giờ hai mươi phút. bốn mươi phút nữa mới vào tiết đầu tiên. sân trường chỉ có hai bóng người, một cao một thấp, minjeong thực sự không có cách nào khiến bản thân đi học muộn hơn được. lee heeseung bảo cậu vẫn chưa ăn sáng, nên cả hai đã vào căng tin để mua một chiếc bánh bao nóng, vốn dĩ chỉ định mua bánh bao, nhưng cuối cùng lại lấy thêm cả sữa đậu nành, nó bất giác khó hiểu. trong trí nhớ của minjeong, lee heeseung không uống được sữa.

"cho cậu"

hộp sữa nằm gọn trong lòng bàn tay minjeong, vẫn còn rất ấm.

"nhưng tôi không mang tiền ở đây nữa."

đi tìm một vì saoWhere stories live. Discover now