05

161 23 5
                                    

5

chỗ ngồi bên cạnh cậu đã trống được tròn một tuần. mỗi ngày heeseung đều giúp nó ghi chép bài mới, tài liệu được phát xếp chật kín ngăn bàn, kim minjeong rất sợ cảm giác bị tụt hậu, sau khi trở lại trường học không khéo sẽ tự hành hạ bản thân mình mất.

"công chúa của cậu khi nào mới đi học?" yu jimin đang phát dở bài kiểm tra, trông thấy cậu vẫn luôn chăm chú nhìn sang chỗ ghế trống bên cạnh, miệng không tự chủ mà cất lên tiếng hỏi.

"công chúa à..." thở dài một tiếng, ngày hôm nay trôi qua thật lâu "cũng thật giống công chúa."

"đã nhớ người ta đến mức thảm thiết vậy rồi sao?"

"ừ," nắng chiếu qua cửa sổ, vô cùng chói mắt "thật sự rất nhớ"

tối đó vẫn phải để cậu từ mình đến nhà kim minjeong. đưa tay gõ cửa, người đi ra là bà ngoại của nó; cả gia đình còn đang dùng cơm.

"minjeong, có bạn đến tìm con."

không muốn nhìn, cũng không muốn gặp mặt.

"bà ơi, bà bảo bạn về đi ạ" xúc một thìa cơm vào miệng, vị thật đắng

"xin lỗi con, minjeong nhà bà vốn luôn rất khó bảo."

trong lòng nó đột nhiên nóng giận, tại sao mọi người cứ phải ồn ào như vậy chứ "con bảo bà đuổi cậu ấy về đi cơ mà!"

"là tôi" vốn tưởng người đến là yu jimin, thế mà lại là lee heeseung "nói chuyện chút đi."

"cậu ra ngoài với tôi." nó vẫn luôn tìm cách né tránh ánh mặt cậu, xỏ chân vào dép rồi đi một mạch ra ngoài; xem ra trạng thái vẫn chưa khá khẩm hơn là bao.

cậu đặt giỏ hoa quả vào tay bà ngoại nó, vội vã chạy theo sau, cũng không quên để lại một câu chào.

"kim minjeong, đợi tôi" hơi thở bắt đầu rối loạn "cậu đi nhanh như thế để làm gì?"

giờ mới để ý, lâu ngày không gặp, bạn cùng bàn của cậu lại gầy đi một chút. kim minjeong vốn rất nhỏ con, thấp hơn cậu hẳn hai cái đầu, mỗi lần nói chuyện nó đều cật lực ngước cổ lên; hoàn cảnh bây giờ lại liên tục cúi gằm mặt xuống, khiến cho cậu không thể nào đoán biết rốt cuộc trên mặt nó đang có tâm trạng gì.

"nào, cho tôi xem mặt của cậu" một bàn tay níu lại, nó không đi tiếp được.

"cậu về đi." giọng nó cứng đặc, nghẹt nghẹt nước mũi

"sao cậu đuổi tôi?" heeseung càng muốn nhìn nó, nó lại càng cúi đầu thấp hơn "tôi rất lo cho cậu."

lo cho cậu, nhiều đến mức trong đầu chỉ có mình cậu, bao nhiêu chữ nghĩa học cả một tuần trời đều không thể ghi nhớ, tất cả đều là lỗi của cậu.

nước mắt nín nhịn mấy ngày qua lập tức chảy xuống, lau thế nào cũng không dừng lại được. lee heeseung thật xấu, cứ gặp cậu nó liền muốn bật khóc. lee heeseung thật phiền phức, cứ bỏ mặc nó đi là được rồi, tại sao cứ phải tìm cách quấy rầy.

"tôi muốn ôm cậu." người trước mặt bị yêu cầu của minjeong làm cho ngây ngốc, nhưng rất nhanh liền thu hồi lại ánh mắt, nhẹ nhàng kéo nó về phía mình, cả thân thể bỗng chốc được ấm áp bao lấy.

đi tìm một vì saoDonde viven las historias. Descúbrelo ahora