02

185 26 6
                                    

2

minjeong vẫn luôn muốn đi thăm bố.

chỉ có một chuyến tàu chạy trên tuyến đường ấy, một ngày hai chuyến, mỗi chuyến một buổi, nó chọn chuyến buổi sáng, tinh mơ đã rời khỏi nhà. đường đến nơi bố ở có chút xa, phải ngồi tàu liên tục hai tiếng mười lăm phút, tới được nơi đã hơn chín giờ. một tay cầm hoa, một tay cầm bánh, trên vai còn có balo đi học màu kem sữa, tiết trời đầu đông không quá khó chịu.

nó đi rất lâu trên đường đất, cuối cùng cũng đến được nơi mình muốn đến. cổng chào được làm bằng sắt đã gỉ, bên trong gần như không có người. cũng phải thôi, nơi này rất xa trung tâm thành phố, lại hẻo lánh hoang vu, nếu nói ra tên chưa chắc đã biết được, huống gì là đem đồ đến ở.

hành lang trát vôi trắng vừa dài vừa lạnh, minjeong nhịn không nổi liền rùng mình một cái. bố đây rồi. một di ảnh nhỏ nằm gọn trong tủ kính, còn có hũ tro, bên cạnh là huy hiệu cảnh sát đã phai màu đôi chút. thực ra, đến mặt của bố nó cũng chưa từng thấy qua. thứ duy nhất nó có của bố chỉ là tấm ảnh được cắt từ một tờ báo cũ, đến bây giờ cũng đã mờ đến mức không thấy rõ nữa. minjeong càng lớn lại càng giống bố, bà nội đã bảo thế, và nó cũng thấy thế. trước khi nó ra đời, bố đã mất vì tai nạn giao thông, là bị xe của nghi phạm tông chết, mắt không nhắm nổi; nghi phạm sau đó bị bắt, phán tử hình, mạng đổi mạng, nhưng đổi người đi chứ không đổi người về, nó vẫn không có bố, và mẹ nó vẫn không có chồng.

"con gái đến thăm bố rồi đây" nó đặt bó hoa dựa vào khung kính, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh, thẫn thờ nhìn trần nhà.

ngày bình thường nơi này rất ít người tới, cũng đâu ai rảnh mà tới mãi được, thành ra chỉ có mình nó, với ánh điện là hai, cứ như thế rất lâu, rất lâu. ngoài trời không ý thức được đã qua trưa hay chiều muộn, bụng chưa thấy đói, cơm mang theo vẫn còn nguyên trong cặp. nó bắt đầu kể cho bố nghe về lee heeseung, rất ưu tú, rất tốt đẹp, trái ngược với nó, lúc nào cũng u ám, ủ dột. bố rất chăm chú nghe minjeong nói, chỉ có tiếng gió từ đâu đáp lại, mái tóc nó khẽ đong đưa. có lẽ vì ngồi tại đó quá lâu nên sinh ra ảo giác, nên nó mới tưởng bố đang cười, nhắm mắt lại cũng thế, mở mắt ra cũng thế, di ảnh mỉm cười rất nhẹ, nó dụi mắt đi mới trở lại bình thường. cảm ơn đã nghe con kể chuyện.

minjeong rút điện thoại ra kiểm tra, nếu không có gì thay đổi, tết dương lịch này nó sẽ tới đây vài ngày, cũng như năm ngoái, cùng bố đón sinh nhật mười tám, cùng bố thổi nến, cùng bố cắt bánh.

"lần sau con nhất định sẽ dẫn bạn đến đây thăm bố" hiện tại nó vẫn chưa nghĩ ra ai, nhưng chắc chắn sẽ dẫn đến, có lẽ

là lee heeseung chẳng hạn.

khi minjeong rời khỏi, bầu trời đằng sau đã tối đen như mực. người ta vẫn bật đèn như thế cả đêm, nó đi một bước lại ngoái đầu lại nhìn một lần, không muốn đi chút nào. vòng trên cổ là do bố mua tặng, bông tuyết được làm bằng bạc, đeo từng ấy năm vẫn luôn rất sáng, ý chỉ con gái bố sinh ra vào mùa đông, mùa đông có tuyết trắng thật đẹp, kim minjeong của bố cũng thật đẹp.

đi tìm một vì saoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ