07

290 29 7
                                    

7

tiết trời càng ấm dần, thời gian ôn thi chỉ còn ba tháng.

lớp học đã kín chỗ từ sáu rưỡi sáng, đến cả park sunghoon vốn vô tri vô giác cũng bắt đầu lo lắng học tập. buổi trưa thường là thời gian giải lao, nhưng mấy hôm nay nó đều ăn rất qua loa, hết bánh bao sẽ đến cơm nắm, không có rau xanh, cũng không có canh nóng. lee heeseung thiếu điều muốn khiêng cả người kim minjeong xuống căng tin, nói thế nào cũng lắc đầu, thân thể đã gầy đến mức bơi trong áo đồng phục.

"cậu nói tôi xem, phải thế nào thì cậu mới chịu đi ăn trưa tử tế?"

"không ăn." nó vẫn chăm chỉ viết bài, mắt chưa từng rời khỏi trang giấy

hết cách.

"được rồi, cậu không ăn thì tôi cũng không ăn."

"tôi không quản việc của cậu"

nhưng dáng vẻ lee heeseung rất cố chấp, đến khi giờ nghỉ trưa đã trôi qua một nửa, nó vẫn thấy cậu lặng lẽ viết bài, thật sự là muốn nhịn cơm chung. nó thở dài một tiếng, bút trên tay cũng đặt xuống bàn, minjeong thừa biết cậu không có ý định nói đùa.

"đi nào!"

căng tin đã vãn người, nó gọi một bát súp thịt gà, chậm rãi bê đến một bàn cạnh cửa sổ. minjeong thật sự rất giống cây cối, luôn muốn tìm nơi có ánh sáng để ngồi, nhưng thích ánh sáng, chưa chắc đã quen được với ánh sáng. người đứng lâu ngày trong tối tăm sẽ tự động thấy bản thân không xứng, khoảnh khắc bàn tay chạm ra khỏi ranh giới, ấm áp bao phủ vốn dễ chịu nay lại càng thêm vài phần bức bối. khó tiếp nhận, khó dung hòa. heeseung ngồi đối diện nó, chưa từng nói một lời, nhưng đồng tử vẫn luôn vì người phía trước mà rung động.

"sau này cậu phải ăn uống tử tế đấy!" không giống nhắc nhở, giống ra lệnh hơn

"tôi không thấy ngon miệng."

"vì sao?"

"vì người vẫn luôn cùng tôi ăn cơm, giờ không còn nữa." thản nhiên đến mức vô lực, heeseung thoáng giật mình, hình ảnh trong đám tang của mẹ nó đột ngột trở về hết sức sống động

ánh mắt ấy, trông như ánh mắt người chết. không có ánh sáng, không có hy vọng, chỉ có tăm tối ngột ngạt.

mấy ngày nay nó luôn cảm thấy buồn nôn, buổi tối ăn rất nhiều, cuối cùng lại đi móc họng cho ra ngoài hết. đang ngồi học bài, nước trong hốc mắt vô thức chảy ra, nhỏ lên trang giấy, một giọt, hai giọt, lau mãi không hết. kim minjeong sờ ngực trái, không hề đau đớn, không hề khó chịu, nhưng nó luôn thấy mình thật giống kẻ có bệnh.

bài tập xếp như núi, số vỏ bút hết mực trong ngăn kéo lại nhiều lên đôi chút, máy tính trên bàn học chưa bao giờ tắt, màn hình chằng chịt những bài giảng của giáo viên mạng, nó học xong liền ngủ ngay ra đó, chăn gối đã lâu chưa có ai sờ vào. dạo này minjeong mua thêm phấn trang điểm, xanh xao trên mặt được tỉ mỉ che đậy, ngoài việc cơ thể trở nên gầy yếu hơn, sắc thái vẫn cực kỳ tốt. tất cả mọi người đều bị nó lừa, tất cả, lee heeseung cũng không phải ngoại lệ.

"tôi biết một bãi biển rất đẹp, thi xong chúng ta đến đó chơi nhé?"

"ừ, thi xong là có thể đi chơi rồi." nó cũng hy vọng, thi xong sẽ được thoải mái.

đi tìm một vì saoحيث تعيش القصص. اكتشف الآن