06

155 23 1
                                    

6

thầy giáo lại nhắc về chuyện điền nguyện vọng; cuốn lịch đếm ngược trên bàn lại mỏng đi đôi chút, thời học sinh của nó sắp sửa kết thúc rồi. lee heeseung gần đây rất bận rộn, hình như bị thầy chủ nhiệm đem đi làm vật thí nghiệm, đề thi thử khó đến mức biến thái đều nhét cho cậu, điểm luôn tuyệt đối, còn thường xuyên dư thời gian; nhân tài xán lạn như lee heeseung, có ngờ nghệch mới để cho chạy thoát.

chỗ bên cạnh trống trải, nó nhìn nhiều cũng trở nên quen mắt.

"lão công của cậu lại bị bắt đến phòng kiểm tra sao?" yu jimij ơi là yu jimin, phủ nhận nhiều như thế vẫn không có tác dụng với cậu? không phủ nhận nữa, đành giả thành người điếc "kim minjeong, cậu còn dám đánh trống lảng!"

"lớp trưởng yu, hôm nay tôi mệt lắm, không có hứng chơi đùa."

"cậu với cậu ta càng ngày càng giống nhau, đến cách nói chuyện cũng muốn áp bức người khác." yu jimin không bực mình, trái lại còn cười rất tươi.

"yu jimin, thầy chủ nhiệm tìm cậu!" cười không nổi nữa, mới đó mà báo ứng đã ập nguyên vào đầu.

quên chưa nói, bên cạnh học bá lee heeseung, thầy chủ nhiệm còn muốn bắt luôn cả yu jimin đi. giờ tự học thiếu lớp trưởng, lớp phó lao động vô tri vô giác như park sunghoon căn bản thừa thãi, các bạn cật lực ồn ào, nó cật lực hùa theo; kết quả bị giáo viên nền nếp mắng cho một trận, phạt quỳ suốt bốn tiết, đến lúc được thả ra đi đứng không nổi, phải gọi hai bạn nữa đến phụ khiêng vào lớp.

kể từ đêm đó, lee heeseung càng đặc biệt đối tốt với nó hơn. trước khi đi ngủ sẽ nhắn chúc ngủ ngon, sau khi thức dậy sẽ nhắn chào buổi sáng, sữa đậu nành uống đều ba bữa, dù bận rộn nhưng luôn cùng ăn trưa, thịt trong khay của nó lúc nào cũng nhiều hơn các bạn khác, đều là được cậu gắp bỏ vào. phải kể đến một chuyện, lee heeseung được rất nhiều nữ sinh khóa dưới để ý, mỗi lần tan trường đều có người đến xin phương thức liên lạc; vận đào hoa lớn đến mức kinh người, cậu ta lại hết mực chối bỏ.

"tôi có điều thắc mắc" gắp một miếng thịt, mặn mặn ngọt ngọt, thật dễ chịu

"chuyện gì?"

"những người đến tìm cậu, chẳng lẽ cậu chưa hề để tâm đến một ai sao?"

"ừ."

"gu thẩm mỹ của cậu cao thật." cắn trúng lưỡi, mặt lập tức chun lại

"không phải, là do tôi rất chung tình."

thịt trong miệng trở nên chát xít, không ăn nữa, hết ngon rồi. sau đó kim minjeong cũng không nói thêm câu nào, nếu cậu có hỏi cũng chỉ lắc lắc gật gật, miễn cưỡng lắm mới nói được một câu cụt lủn. mãi đến khi nó đứng lên trở về lớp, lee heeseung mới dám ngoảnh đầu lại, khều khều yu jimin vẫn luôn ngồi sau lưng mình, lớp trưởng à, mau cứu tôi.

lớp trưởng lắc đầu, kỳ thực cậu ta cũng không biết.

buổi chiều cậu vẫn phải đến phòng kiểm tra, chuyện kim minjeong đột ngột khó chịu tạm thời để qua một bên. đến khi heeseung trở về lớp, ngang qua bàn yu jimin, thấy cậu ta đang hẹn với các bạn nữ khác cùng đến nhà nhau làm sô cô la, thảo luận rất sôi nổi, sô cô la gì chứ, tết nguyên đán đã qua rồi mà.

đi tìm một vì saoOpowieści tętniące życiem. Odkryj je teraz