CHAP 212. KẺ SI TÌNH

44 0 0
                                    

🐢 Cái tháng 10 của mùa đông thật lạnh lẽo và thật cô độc, khi chỉ cho những tín ngưỡng về ngày giáng sinh vào hai tháng sau mà nó còn là những tháng ngày chông chênh, Vương Nhất Bác mài lưng, vất vả lấn thân để gấp hạc, Cậu bắt buộc phải gấp cho đủ một nghìn con  vì để ước rằng sau này khi bản thân rời đi rồi hay vĩnh viễn không còn nữa Anh ở lại phải sống thật bình an và hạnh phúc, cho dù lần cuối không thể gặp lại nhau, không thể đón sinh nhật với Tiêu Chiến khi Anh bước sang tươi 30 tròn trịa, không thể cùng đón giáng sinh, và lời hứa cùng nhau ngao du khắp năm châu bốn biển chắc hẳn không thể thực hiện được nữa rồi.

Cậu mong rằng trước khi căn bệnh quái ác này cướp đi bản thân thì vẫn mong hai người gặp nhau lần cuối, cho dù có đứng ở khoảng cách xa nhìn Anh, hay bóng lưng kia cũng khiến Nhất Bác cảm thấy mãn nguyện và yên tâm hơn phần nào rồi, mong rằng Quý Hướng Không sẽ thay Cậu bao bọc tốt cho Anh.

Con hạc thứ 419, con hạc thứ 420, con hạc thứ 421,... cứ thế trong căn phòng tăm tối và mịt mù lẻn loi tiếng đếm hạc trong cái giọng khàn khàn của Vương Nhất Bác, Cậu đã quen với việc sống một mình trong bóng tối nên đâu nhất thiết phải bật điện phòng sáng chưng, Vương Nhất Bác ngây ngô, run rẩy nâng niu trong lòng bàn tay từng con hạc nhỏ gọn được gấp bằng giấy màu, trên mình nó đều có đều đặn hai chữ "Tiêu Chiến, Chiến Chiến, Tiểu Tán, gửi cho Chiến Ca của em ở tương lai, mong rằng sau khi Anh thấy chúng có lẽ mùa đông vào năm sau hai ta sẽ chẳng thể gặp nhau nữa rồi, là em thất hứa với Anh và cả Tử Đằng... Nhưng kiếp sau em sẽ mãi chờ bảo bối nhỏ, khi ở lại có Quý Hướng Không  nên Anh phải thật hạnh phúc đấy nhé. Tiểu Tán, yêu yêu thật nhiều".

Cứ thế con hạc thứ 419, 420 421... lần lượt đựng trong bình thủy tinh bình tròn tròn to lớn, nếu Vương Nhất Bác ngày qua ngày kiên trì gấp hạc như vậy ắt hẳn hôm nay đã qua một tuần khi Cậu phải ở lại nhà Anh họ để dưỡng thương và tránh mặt Ba. Ở đây Cậu không hề thiếu thứ gì, biết Nhất Bác thích ở một mình nên Lưu Hải Khoan không để người làm hay Quản Gia bén mảng đến căn phòng ở tầng hai, ngày ngày trên đường tan làm về nhà Anh đều chủ động mua thêm thật nhiều giấy màu cho Nhất Bác, nhiều lúc tò mò không biết Cậu làm gì hay loay hoay với chúng cả buổi như thế nhưng Vương Nhất Bác đâu có nói, Cậu ngây ngô bảo rằng khi nói ra thì những điều ước ấy sẽ hết hiệu nghiệm, để sau khi qua mùa đông năm nay việc xạ trị kết thúc thì anh và Tiêu Chiến sẽ biết.

Ở đây có tất cả nhưng Vương Nhất Bác vẫn bủa vây xung quanh là vô số nỗi buồn man mác, có tất cả nhưng thiếu Anh thì cuộc đời Cậu sống cũng chẳng có ích gì cả, Vương Nhất Bác vẫn kiên trì gấp từng con nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào hồ sơ bệnh đặt ở trên bàn, nhớ không nhầm thì ngay trong ngày cứu Tiêu Chiến khỏi mấy tên bệnh hoạn kia thì ngay trong sáng hôm ấy Cậu có đến bệnh viện Lam Thiên để kiểm tra sức khỏe định kỳ nhưng không ngờ vị giáo sư ở đó đã kết luận Cậu bị ung thư máu giai đoạn hai, gần chấp chơi đến giai đoạn cuối rồi, cũng thật bất ngờ và khó tin khi bản thân Cậu còn đang khoẻ mạnh như vậy thì làm sao mà bị bệnh được chứ nhưng nhớ lại những giấu hiệu những ngày trước đó hoàn toàn trùng khớp và đúng 100% với những gì mà giáo sư nói, Cậu có nôn  và ho ra máu, nửa đêm sốt nóng sốt rét.... Cuối cùng nếu xạ trị thường xuyên cũng không thể cứu chữa, phát hiện ra quá muộn cho dù có thuốc tiên cũng chẳng cứu nổi.

[Bác - Chiến] Người Hạnh Phúc - Kẻ Cô Đơn Where stories live. Discover now