CHAP 245. NHẤT KIẾN CHUNG TÌNH

48 2 0
                                    


Đôi lời: Chap 243 và 244 H+ [ Nếu ai muốn đọc thì nhắn tin riêng cho tôi nhé]
___________________________

🐢 " Ưm~ Chiến Ca! Đã muộn thế này rồi mà Anh cũng không đi ngủ sao? Bây giờ Anh chưa buồn ngủ nhưng hai mắt của Nhất bác như muốn sụp hẳn xuống rồi đây này, Anh nhìn xem nó còn không mở ra được nữa cơ. Công việc để ngày mai làm cũng được mà, ngày mai em sẽ dậy sớm thu xếp thời gian để làm cùng Anh, có hai người thì mọi thứ xong xuôi nhanh hơn đấy... Anh đã ngồi đây hết cả buổi tối, đồ ăn em mang đến cũng không hề động vào, Anh Chiến~ Nhất Bác buồn ngủ rồi,  con của Anh buồn ngủ lắm".

" Vương Nhất Bác! Em ngoan một chút đi , đừng nháo nào... Cún con đợi Anh một chút nhé, Anh kiểm tra nốt tập hồ sơ này rồi sẽ đi ngủ cùng em, nếu không đợi được Nhất Bác cứ lên giường ngủ trước, công việc của em thường ngày sẽ nhiều hơn Anh nên sáng nào cũng phải dậy sớm, nếu cún con mà cứ ở đây chờ Anh thức khuya cả một đêm như thế này sáng mai làm sao có sức để dậy được cơ chứ... Nghe lời Anh mau lên giường trước đi".

Sau hơn 5 tiếng buổi tối Tiêu Chiến chỉ ngồi im một chỗ đến ê hết cả mông, Anh mới vặn vẹo người, mệt mỏi đứng dậy tìm tập hồ sơ cuối cùng xem xét kiểm duyệt để sáng sớm mai kịp nộp cho Viện trưởng thì cảm nhận được một lực tay từ phía sau ôm trọn lấy cả người, chiếc cằm nhỏ nhắn của Cậu đặt lên vai Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cọ cọ chóp mũi lên gò má Tiêu Chiến, giọng nói đôi phần ngái ngủ và nhõng nhẽo, cố  gắng tìm mọi cách muốn Tiêu Chiến mau đi ngủ cùng mình. Không có Anh nằm cùng thì làm sao người kia ngủ được đây.
" Vương Nhất Bác, em có nghe anh nói gì không thế? Nếu mà cứ ôm  như vậy Anh sẽ không làm việc được, như thế đêm nay sẽ càng đi ngủ muộn hơn, cún con mau nghe Anh, em phải lên giường trước đi, lát nữa xong xuôi công việc Anh tắt điện rồi sẽ nhanh chóng lên giường ngủ cùng em".

Thực sự cả ngày hôm nay tất bật với công việc trên cơ quan cả hai có thể nhắn tin qua điện với nhau qua chiếc điện thoại đến cả buổi tối bữa cơm mà Vương Nhất Bác tận tình nấu ra nhưng Anh cũng không động đến mà trực tiếp sau khi tắm rửa sạch sẽ lên thẳng căn phòng trên tầng 2, ngồi một chỗ vùi đầu vào đống giấy tờ mà quên mất đi Cún con vẫn lẽo đẽo đi sau tìm đủ mọi cách để nói chuyện nhưng người kia luôn luôn im lặng, để đến khi bây giờ được Cậu ôm lấy, thật ấm áp và cũng thật thương cho người kia, biết cả ngày hôm nay chưa gặp Anh khiến Vương Nhất Bác nhớ nhiều lắm, Tiêu Chiến thực sự không muốn đẩy Cậu ra cũng không muốn từ chối mọi hành động của người kia nhưng chỉ vì công việc nó giữ chân Anh lại nên chàng trai đành tiếc nuối vỗ vỗ nhẹ vào tay người kia, hơi nghiêng đầu ra phía sau nhìn gương mặt u sầu, buồn bã của người chồng mình.

" Cún con của Anh lại sao nữa rồi? Lại muốn gì ở Anh nữa ư?". Mỗi khi thấy Vương Nhất Bác im lặng, Cậu không nói gì làm Tiêu Chiến cũng ngầm hiểu ra từng ý nghĩ trong tâm trí của Vương Nhất Bác, từ nãy đến giờ Cậu vẫn hướng cả gương mặt gần sát với Anh là muốn Tiêu Chiến thưởng cho Cậu một cái, cho dù là nụ hôn nhẹ trên trán cũng được. Vương Nhất Bác nhắm mắt chờ đợi từ nãy đến giờ làm Tiêu Chiến có chút buồn cười, thì ra không chỉ Cậu buồn ngủ mà vì cả ngày hôm nay chưa được Anh thưởng cho lần nào nên mới lằng nhằng bám đuôi Tiêu Chiến lâu đến thế.

[Bác - Chiến] Người Hạnh Phúc - Kẻ Cô Đơn Where stories live. Discover now