Chương 5: Hiên Hiên ngoan, nhắm mắt vào

182 21 2
                                    


"A!" Lưu Diệu Văn bịt miệng, nhìn mèo lớn mặt ửng hồng ngồi trong lòng mình.

"Tống Á Hiên Nhi"
Tống Á Hiên nghe thấy Lưu Diệu Văn gọi tên mình, mắt sáng long lanh. Tên mà anh tự đặt được Lưu Diệu Văn gọi ra hình như hay hơn gấp trăm lần. Thích nghe quá đi, ước gì Lưu Diệu Văn lại gọi thêm mấy lần.

"Tống Á Hiên Nhi?"
Woa!!! Lưu Diệu Văn lại gọi kìa. Hiên Hiên cảm thấy mình là 1 bé mèo cầu được ước thấy, đuôi mèo sắp vểnh lên tận trời cao rồi, mặc dù Lưu Diệu Văn không nhìn thấy.

"Tống Á Hiên Nhi, anh cắn em làm gì?"

Hiên Hiên biết cắn là gì. Lúc trước trong phòng tắm anh thật sự đã cắn đồ ngốc Lưu Diệu Văn, nhưng hồi nãy đâu có. Anh thành thật trả lời:

"Anh ăn pate súp thưởng mà."

Pate súp thưởng? Thôi được rồi, trước kia đồ ngốc Chân Ngắn còn là mèo con thường xuyên liếm Lưu Diệu Văn, chỉ là lúc đó cậu không đáp trả, cũng không dùng lưỡi.

Lưu Diệu Văn vuốt ve môi của Tống Á Hiên, bảo anh há miệng, thè lưỡi. Đôi mắt mèo lớn đơn thuần mà chăm chú, đôi môi căng bóng hồng hồng hé ra, mở đường cho chiếc lưỡi diện kiến không khí. Anh giữ nguyên tư thế, ngoan ngoãn chờ chỉ lệnh tiếp theo. Yết hầu của Lưu Diệu Văn vô cớ chuyển động. Cậu nhớ lại lúc mới gặp ở tiệm thú cưng bản thân bị con mèo đực này cọ đến nỗi xấu hổ. Hiện tại kẻ chủ mưu vẫn không thay đổi, chỉ là công lực đã tăng gấp bội.

Lưu Diệu Văn nhẹ giữ lấy lưỡi Tống Á Hiên, hỏi anh đây là gì?

"..ưỡi"

Lưu Diệu Văn thả tay ra, để anh nói lại

"Lưỡi"

Tống Á Hiên trả lời xong lại thè lưỡi ra, khôi phục lại dáng vẻ trước đó. Lưu Diệu Văn không dùng tay nữa, mà thè lưỡi chạm vào lưỡi của mèo lớn, lại dùng đầu lưỡi khều khều lưỡi đối phương.

"Của em cũng là lưỡi, không phải pate súp thưởng, không được cắn. Pate súp thưởng ở trong tủ lạnh."

Lưu Diệu Văn vừa dứt lời, Tống Á Hiên đã lại vồ tới, gấp gáp như tìm kiếm thứ gì. Cảm giác vừa rồi kỳ diệu quá, thoải mái đến nỗi móng mèo đều vươn ra rồi, mặc dù Lưu Diệu Văn không thấy. Anh không bài bản mà ngoạm lấy môi Lưu Diệu Văn, nhưng mãi chẳng tìm thấy lưỡi của cậu, tận đến khi Lưu Diệu Văn nhẹ ngậm lấy môi anh.

Thật vô lý! Trước kia Lưu Diệu Văn chưa bao giờ chủ động hôn anh, vậy mới hợp lý. Liếm là để an ủi, vỗ về. Thế giới của mèo con không có tâm trạng tiêu cực chợt đến chợt đi như loài người, không cần người người an ủi. Sau khi bị đột kích, Tống Á Hiên không rõ tình trạng lúc này của mình như thế nào nữa. Một giây thất thần, anh bị Lưu Diệu Văn đè xuống sô pha, tay kia vẫn ôm lấy eo anh, nhờ vậy khoảng cách giữa hai người bị kéo lại gần hơn.

Mèo lớn tròn mắt ngạc nhiên, chăm chú nhìn Lưu Diệu Văn, giống như đang xem 1 show truyền hình khó hiểu, ví dụ như thời sự 24h. Nhưng mặt anh lại đỏ lựng, hơi thở không đều phả lên mặt Lưu Diệu Văn nóng hổi, xem thời sự đâu thể thế này.

"Anh vừa làm gì vậy?"

Kể từ lúc ngồi xuống sô pha, Lưu Diệu Văn đã cực kỳ nhẫn nại, cậu nhẹ giọng hỏi Chân Ngắn.

【Văn Hiên|TRANS】Vờn mèoWhere stories live. Discover now