Chương 267: Hiện thực

3.9K 557 148
                                    

Chương 267: Hiện thực

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Chương 267: Hiện thực

Edit: vcmk

Tô Dạng điều động xe của Cục Quản Lý Dị Đoan đưa đám người Bạch Liễu đến viện điều dưỡng, trước đó đã chào hỏi với người phụ trách viện điều dưỡng rồi, bọn Bạch Liễu vừa đến, người phụ trách viễn điều dưỡng nhanh chóng nhanh ra đón dẫn bọn họ vào trong.

Viện điều dưỡng hơi cũ kỹ nhưng trang hoàng cây xanh cũng không tệ lắm, bốn tầng lầu bao quanh một vườn hoa nhỏ được chăm sóc cẩn thận, tòa nhà kề sát trong góc hẻo lánh nhất được xây dựng cao cấp hơn, phía cửa chính còn có một cái áo nhỏ, có hoa sen và cá trong đó, nhìn tốt hơn các tòa nhà khác một chút.

"Bệnh nhân 906 sống ở tòa nhà trong cùng."

Người phụ trách viện điều dưỡng dẫn Bạch Liễu đi qua vườn hoa nhỏ, vừa đi vừa giới thiệu: "Gần đây có hai bệnh viện hợp tác với chúng tôi, phòng bệnh trong bệnh viện thường không đủ, hơn nữa cũng không thoải mái rộng rãi."

"Một số bệnh nhân có điều kiện kinh tế không tệ không muốn ở phòng bệnh, nếu họ sẵn sàng trả tiền ăn ở cho viện điều dưỡng thì có thể tự chuyển đến viện điều dưỡng của chúng tôi."

"Đây chính là nguyên nhân bệnh nhân 906 chuyển tới đây."

"Bác sĩ của bệnh nhân này nói với tôi tình trạng bệnh của bệnh nhân không nặng lắm, cũng không phải bệnh lậu gì, hoàn toàn là vấn đề tâm lý của bản thân." Người phụ trách viện điều dưỡng nói.

"Bác sĩ nói bệnh nhân bài xích những chuyện đã xảy ra một tuần trước, bài xích những kỷ niệm trước đó nên mới không muốn nhớ tới, thuốc có tác dụng hạn chế đối với bệnh nhân, cần phải điều trị lâu dài về thể xác lẫn tinh thần trong một môi trường thoải mái hơn, từ từ phục hồi nên đã giới thiệu cậu ấy đến chỗ chúng tôi."

Nói xong, vẻ mặt người phụ trách phức tạp ngửa đầu nhìn thoáng qua tòa nhà thấp thoáng trong bụi cây:

"Nhưng đối với bệnh nhân này, có thể quên mọi thứ âu cũng là một điều may mắn."

Bạch Liễu nhìn người phụ trách: "An dưỡng lâu dài ở một nơi như vậy cần không ít chi phí nhỉ, ai trả cho cậu ta?"

"Chính cậu ấy." Người phụ trách trả lời, "Cha mẹ và người thân của bệnh nhân 906 đã không còn nữa, cậu ấy kế thừa một di sản lớn, đủ cho cậu ấy ở lại chỗ chúng tôi mấy chục năm."

"Cậu ấy có một thẻ ngân hàng chuyên dùng để trả tiền cho chúng tôi, mỗi tháng chúng tôi nhận được tiền từ đó là được."

2️⃣ [ĐM/EDIT] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ c200-c398)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ