Chương 44 - Bánh kem dâu tây

1.5K 75 31
                                    

Mượn hôn - Tùng Tử Trà

Chương 44 - Bánh kem dâu tây

Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

*

Sầm Nam chỉ ở Nhạn Đô bốn năm ngày, lúc anh ở đây Lương Mộc Thu cũng không cảm thấy gì, nhưng anh vừa mới đi cái cậu đã thấy nơi này có chút cô đơn.

Nhiều khi Lương Mộc Thu định quay đầu nói một câu mới nhận ra Sầm Nam đã về rồi.

Hết lần này đến lần khác lại cứ có đôi chim cu ríu ra ríu rít trước mặt cậu.

Cặp diễn viên trẻ kia thật sự không coi đoàn làm phim là người ngoài, có khi họ cho rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng trên thực tế cả đoàn phim từ trên xuống dưới, ngay cả nhân viên chỉ đạo ánh sáng cũng nhìn ra cảnh mèo vờn chuột đấy.

Nhưng tuổi trẻ yêu đương ấy mà, đến vờn nhau cũng thuần khiết lắm, ai cũng không muốn vạch trần, chỉ coi như không nhìn thấy mà thôi.

Đối với hành vi ân ái của hai người họ Lương Mộc Thu cũng không có ý kiến gì, chỉ là một người sắp bước sang tuổi trung niên như cậu ít nhiều gì cũng hơi bị kích thích nên bèn dứt khoát không nhìn.

Gần đây cậu rảnh rỗi nhiều hơn, tuy rằng đi theo đoàn phim nhưng kịch bản cũng không có quá nhiều chỗ cần thay đổi, những chuyện không liên quan đến kịch bản càng không cần cậu quan tâm.

Mà sau khi Sầm Nam về Tân Thành bị Nhậm Khải Hàm bắt đi lao dịch, biết Lương Mộc Thu giờ đang đi công tác thì Nhậm Khải Hàm thậm chí còn mừng rỡ quá độ, cực kỳ vô nhân tính nói với Sầm Nam: "Vậy thì cậu đừng về nhà nữa, ngủ ở văn phòng cũng không sao, dù sao ở nhà cũng không có ai chờ."

Chỉ vì câu nói cuối cùng mà suýt chút nữa Sầm Nam đã động thủ với Nhậm Khải Hàm ngay tại chỗ.

Lúc anh nói nguyên vẹn lời này với Lương Mộc Thu, Lương Mộc Thu cũng chẳng mấy an ủi, có thể nói là tâm cứng như sắt đá.

Nhưng cậu chỉ sửa lại: "Anh ấy quả thật không nói đúng, nếu anh cứ ở văn phòng mãi thì Mao Đậu nhà tôi ai chăm?"

Sầm Nam im lặng hai giây, đại khái nhận ra cái gì gọi là người không bằng chó.

Nhưng ấm ức thì ấm ức, một tuần sau khi tách ra anh không có mấy thời gian quấy rầy Lương Mộc Thu, chỉ có thể nhân lúc ăn cơm tối hay nghỉ trưa thì gọi điện.

Lương Mộc Thu ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng thấy hơi mất mát.

Cho nên cậu không có việc gì làm, bắt tay vào suy nghĩ kịch bản mới.

Vì cốt truyện vẫn chưa thành hình, cậu chỉ cầm cuốn sổ viết viết một vài ý tưởng rải rác, cây bút cậu cầm chính là cái Ferrari da Varese Sầm Nam tặng cậu, thân bút bóng loáng nhìn lúc nào cũng thấy đẹp.

Ôn Dương là người biết nhìn hàng, liếc mắt cái đã khen: "Cây bút này không tệ, rất ưa nhìn."

Hiện giờ những người thích dùng bút viết không còn nhiều lắm, Lương Mộc Thu mặc áo sơ mi sạch sẽ, quần tây ủi thẳng tắp, cho dù ngồi bên bàn nhỏ đơn giản cũng tạo thành khung cảnh trang nhã vô cùng.

[HOÀN | EDIT] MƯỢN HÔN - TÙNG TỬ TRÀWhere stories live. Discover now