Chương 46: Kéo dài

421 62 0
                                    

"Lệ Sa." Sáng sớm tỉnh lại theo thói quen sờ soạng bên cạnh, lại không sờ đến thân ảnh mềm mại quen thuộc, Thái Anh sững sờ ngơ ngác một chút, mắt nhìn khoảng trống bên cạnh. Lúc này mới nhớ tới Lệ Sa bây giờ đang ở trong đại lao, không phải ở bên cạnh mình. Từ trên đất đứng lên, Thái Anh chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, mặt đất thật không phải là dành cho người ngủ a. Liễu Nhi lo lắng nàng bị cảm lạnh, phía dưới trải một lớp chiếu thật dày, cũng được coi như là mềm mại, cho dù như vậy nàng đã toàn thân khó chịu. Lệ Sa ở đó nằm chiếu mỏng như vậy, không biết ăn bao nhiêu đau khổ a.

Thái Anh vuốt vuốt cánh tay đau buốt của chính mình, gọi Liễu Nhi ở phía ngoài mau tới thay nàng rửa mặt.

Không biết vì cái gì khi Liễu Nhi cầm lấy khăn mặt chạm vào nàng, nàng chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, nghiêng đầu né tránh tay Liễu Nhi, Thái Anh nói: "Mà thôi, ngươi ra ngoài đi."

"Công chúa." Liễu Nhi sửng sốt một chút, lập tức quỳ xuống, "Là Liễu Nhi hầu hạ không tốt sao?"

"Đi ra ngoài đi." Thái Anh khoát tay áo, "Bổn công chúa chẳng qua là thói quen được Lệ Sa hầu hạ, không quen với người khác mà thôi."

"Công chúa, Lệ Sa tỷ tỷ sẽ không có chuyện gì đâu." Nhìn ra lo lắng trong mắt Thái Anh, Liễu Nhi nói.

"Ân." Thái Anh nhẹ gật đầu, chính mình tự cầm lấy khăn lau mặt. Thật sự là quá lâu không động tới có chút không quen.

Lúc dùng điểm tâm, nhìn thức ăn phong phú trên bàn, Thái Anh lại không muốn ăn. Trước mắt hiện ra hình ảnh của Lệ Sa. Lệ Sa luôn ôn nhu thay nàng gắp thức ăn, còn cùng nàng kể một vài chuyện lý thú, vô cùng tự nhiên không hề e lệ. Nàng tuy rằng thẹn thùng, nhưng trong nội tâm lại rất ấm áp. Hôm nay, bàn ăn tràn ngập yêu thương này chỉ còn lại một mình nàng, Thái Anh cảm giác cô tịch sâu sắc.

"Ngươi, đến ngồi vào bên cạnh Bổn công chúa." Thái Anh chỉ chỉ vị trí bên kia, muốn để cho Liễu Nhi ngồi xuống.

"Công chúa, Liễu Nhi không dám." Liễu Nhi lập tức quỳ xuống.

"Bảo ngươi ngồi ngươi cứ ngồi." Thái Anh trừng mắt nhìn Liễu Nhi, Liễu Nhi khúm núm như vậy, như thế nào so với Lệ Sa đáng yêu của nàng được. Thái Anh tựa hồ quên mất, Lệ Sa ngay từ đầu cũng giống Liễu Nhi bây giờ a.

Ngay lúc bị Thái Anh nhìn chằm chằm, Liễu Nhi không còn cách nào chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Thái Anh.

"Ăn cơm." Thái Anh nói.

"Dạ." Liễu Nhi kinh sợ cầm lấy đôi đũa, nhưng cũng chỉ dám ăn thức ăn trong bát cơm của mình.

Thái Anh nhìn một lát, cảm thấy rất không thú vị. Liễu Nhi không phải Lệ Sa, Liễu Nhi ngồi ở bên người nàng không chỉ không có cách nào giúp nàng giải trừ cô đơn, ngược lại làm cho nàng khắc càng thêm sâu cảm giác trống rỗng.

"Mà thôi, ngươi đi ra ngoài đi."

"Tạ... tạ công chúa." Liễu Nhi nhanh chóng buông bát đũa, thi lễ một cái liền rời khỏi tẩm điện.

Nhìn bóng lưng của Liễu Nhi, Thái Anh ánh mắt tối sầm, không có Lệ Sa người nàng có thể nói chuyện cũng không còn ai.

"Hoàng tỷ làm sao lại u oán như vậy?" Một thanh âm trong trẻo vang lên bên tai Thái Anh.

[Lichaeng - Cover] Trưởng Công Chúa Trọng SinhWhere stories live. Discover now