Chương 62: Đi dạo

355 43 0
                                    

Lệ Sa xoa bóp một chút, Thái Anh cảm thấy đau nhức thật sự đã giảm bớt, thân thể cũng thoải mái không ít.

Sờ lên cái bụng trống rỗng, Thái Anh mở miệng nói: "Lệ Sa, Bổn công chúa đói bụng."

"Lệ Sa đi gọi người làm thức ăn a." Lệ Sa khẽ mỉm cười, đem đầu Thái Anh dịch chuyển khỏi chân mình, muốn đứng lên. Bởi vì ngồi một tư thế quá lâu, hai chân đều tê dại, Lệ Sa lảo đảo một chút trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

"Lệ Sa, ngươi không sao chứ!" Thái Anh kinh hô một tiếng, nhanh chóng từ trên giường đứng lên, bên hông mềm nhũn, lại ngã về chỗ cũ.

"Lệ Sa không có việc gì, chẳng qua là chân có chút mỏi, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi." Lệ Sa nói, hơi trách cứ liếc nhìn Thái Anh, "Ngược lại là ngươi, ngươi đứng lên làm cái gì, hảo hảo nằm xuống a."

"Nhìn ngươi ngã như vậy, Bổn công chúa lo lắng nha." Thái Anh lầm bầm một tiếng.

"Biết ngươi quan tâm Lệ Sa như vậy, Lệ Sa thật vui vẻ a." Lệ Sa híp híp mắt, đối với Thái Anh nở một nụ cười vô cùng sáng lạn. Đập nhẹ vào hai chân vài cái, đợi đến lúc hai chân dần có cảm giác trở lại, mới một lần nữa đứng lên.

"Ngươi cũng thật là, nếu vừa rồi cử động một chút, hiện tại cũng sẽ không tê dại." Thái Anh nhìn Lệ Sa, nói.

"Anh Nhi vừa mới nằm thư thái như vậy, Lệ Sa không dám cử động." Lệ Sa khẽ cười nói, "Lệ Sa sợ chính mình động một chút Anh Nhi sẽ không thoải mái."

"Vậy cũng chỉ cần tìm vị trí thoải mái khác là được."

"Cũng đúng nha." Lệ Sa làm ra một bộ dạng như vừa thức tỉnh.

"Lệ Sa." Thái Anh lườm Lệ Sa, trong mắt tràn đầy vui vẻ, "Bổn công chúa phát hiện ngươi trở nên rất đần rồi."

"Ở trước mặt Anh Nhi, Lệ Sa vẫn luôn đần như vậy." Lệ Sa cười nói, "Anh Nhi, ngươi nói ta nên làm sao bây giờ đây?"

"Còn có thể làm sao." Thái Anh lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói, "Bổn công chúa cũng chỉ có thể nuôi ngươi thôi."

Lệ Sa trên mặt là nụ cười vô cùng hạnh phúc, "Làm sao bây giờ, Lệ Sa càng ngày càng thích Anh Nhi rồi."

Thái Anh hừ một tiếng, nói: "Như vậy không phải tốt sao? Bất quá ngươi bây giờ đần như vậy, không biết làm thức ăn có thật sự ngon không?"

"Lệ Sa tuy rằng hơi vụng về ngốc ngếch một chút..." Lệ Sa nói, "Nhưng chỉ cần là thay Anh Nhi làm việc, Lệ Sa đều dùng hết toàn lực. Lệ Sa cố gắng làm thức ăn như vậy chắc hương vị cũng sẽ không tệ a."

"Tạm thời tin tưởng ngươi." Thái Anh nhếch miệng lên, nói ra.

"Anh Nhi muốn ăn cái gì? Lệ Sa sẽ đi làm cho ngươi."

"Chỉ cần là ngươi làm Bổn công chúa đều thích ăn." Thái Anh mỉm cười.

"Vậy Lệ Sa ra ngoài một chút, Anh Nhi lại nghỉ ngơi trong chốc lát a."

"Được." Thái Anh nằm xuống bên cạnh giường, một tay chống đầu, nhìn bóng lưng của Lệ Sa.

Trước khi rời khỏi, Lệ Sa quay người mỉm cười hết sức ôn hòa với Thái Anh, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, ra khỏi gian phòng của Thái Anh.

[Lichaeng - Cover] Trưởng Công Chúa Trọng SinhWhere stories live. Discover now