Chương 33:

1.8K 96 0
                                    

Vương Nguyên thừa nhận chính mình như con đà điểu, trước mắt chỉ có thể nơm nớp lo sợ vùi đầu vào cát , nếu có thể trốn tránh bỏ chạy thì cứ tiếp tục trốn. Nếu tránh không được nữa thì nói sau, cậu bây giờ chỉ có thể đi một bước mà tính một bước.
Chí Hoành thấy thật sự không hỏi được gì, đành phải đầu hàng, "Thôi thôi, khi nào cậu muốn nói thì hãy nói. Đúng rồi, kỳ nghỉ sắp tới, cậu quyết định đi làm thêm sao? Thật sự đã quyết định rồi sao?"
Vương Nguyên gật đầu, "Công ty đã gọi điện thoại đến, mình có thể đến công ty thời trang KY làm trợ lý , nhưng mà ở đó còn thiếu một trợ lý. Chí Hoành, nếu cậu không có việc gì làm thì có thể đến đó làm cùng nhau đi."
"Thật sao? Thật tốt quá, kiếm tiền luôn đi liền với tiêu tiền, mình đi!"
Chí Hoành hưng phấn, nhưng lại trưng ra ánh mắt nghi hoặc, "Vương Nguyên, cậu ra ngoài làm việc, còn cha nuôi của cậu thì giải quyết sao đây ?"
Tuy rằng chỉ thấy qua cha nuôi của Vương Nguyên một lần, thế nhưng bộ dáng lạnh như băng đến nay vẫn còn in đậm trong đầu Chí Hoành. Hắn là nhân vật có tiếng, đương nhiên có quyền uy và vị thế lớn.
Ngón tay Vương Nguyên theo bản năng run rẩy một chút, lập tức cười cười: "Nghe bác Hàn Á nói, cha nuôi mấy tháng gần đây đều ở Pháp xử lý công việc, ông ấy sẽ không biết đâu."
Chí Hoành nhìn cậu, thở dài, "Cậu đấy, thật sự là có phúc mà không hưởng, đường đường là vị công tử của Vương gia, mà lại chạy đến công ty thời trang làm trợ lý trang phục. Mình mà là cậu á, thì đã sớm đi du lịch vòng quanh trái đất rồi."
Vương Nguyên uống một ngụm nước, nhẹ nhàng nói một câu: "Mình cần tiền!"
Chí Hoành đảo cặp mắt trắng dã, "Cậu là con trai của Vương Tuấn Khải danh tiếng lẫy lừng, còn ai có thể so với cậu?"
"Tiền của Vương gia là của cha nuôi, không phải của mình." Vương Nguyên nói ra khúc mắc trong lòng. Tuy rằng thẻ vàng của cậu không lúc nào hết tiền, nhưng tất cả đều thuộc về Vương gia.Từ đêm đó trở về sau, trong lòng cậu đã để tâm và bắt đầu bài xích tất cả mọi thứ thuộc về Vương gia.
"Tốt! Có cốt cách của đại công tử rồi nha!" Chí Hoành cười trêu nói, "Thôi, dù sao kỳ nghỉ cũng dài, làm chung một chỗ với cậu cũng tốt"
Cậu biết Vương Nguyên tính khí quật cường, thường thường đã quyết định chuyện gì thì không thể thay đổi .
Vương Nguyên ngọt ngào cười lớn, nhẹ nhõm thở dài một hơi.
______________
Kỳ nghỉ vừa tới gần, show diễn thời trang đã tổ chức hoành tráng rồi.
KY là công ty thời trang nổi tiếng toàn cầu. Bên dưới có mười chi nhánh. Hai phần ba đơn đặt hàng đều là từ những người giàu có, quyền thế cao sang. Nhất là khi KY còn dưới bậc công ty FLON, thì đã được nhiều thành viên hoàng gia đặt trang phục rồi.
"Bên này, chuyên viên trang điểm làm nhanh một chút. Còn cô nữa...lại xem nhóm người mẫu chuẩn bị đến đâu rồi!...Phóng viên đều đến rồi, còn không mau ra đón!"
Phụ trách show lần này là công ty người mẫu nổi tiếng PG. Người mẫu trong công ty cũng phải qua sát hạch kĩ mới được tham gia sự kiện lần này.
Lúc Vương Nguyên cùng Chí Hoành vừa được phân công ra phía sau hậu trường, liền nhìn thấy một vị chủ quản nữ tính đang khoa tay múa chân, vừa muốn mở miệng, cô ta lại phóng ánh mắt sắc bén nhìn hai người.
"Các cậu là trợ lý mới sao? Tôi đã thấy ảnh chụp các cậu rồi. Như vậy đi, các cậu hãy nhanh nhanh một chút đến xem tốp người mẫu đầu tiên, sau đó nhìn xem Yang Yang bên kia có cần hỗ trợ hay không, anh ấy hẳn là bận tối mắt tối mũi, nhanh lên!"
Chí Hoành sửng sốt, thuận miệng hỏi câu: " Yang Yang là ai? Còn nữa, 'tốp người mẫu đầu' là gì?"
Chủ quản ngẩn người, ngay lập tức nổi lên cơn tức giận, "Các cậu như thế nào mà được tuyển vào? Đến việc hỗ trợ trang phục trước biểu diễn, quan trọng như vậy mà cũng không học kỹ sao? Lại còn "tốp người mẫu đầu'' cũng không biết?" Chủ quản trưng ra dáng vẻ sắp sứt đầu mẻ trán , vuốt vuốt cái trán, lập tức nói: "Thôi thôi, đơn giản mà nói với các cậu chính là, muốn các cậu đi xem nhóm người mẫu đầu tiên lên sân khấu, còn nữa, Yang Yang là nhà thiết kế trang phục show này, đang ở khu người mẫu bên kia. Các cậu đã không thông minh thì tôi sẽ nói một chút, Yang Yang là nhà thiết kế quyền uy bậc nhất của KY, nói chuyện với anh ta đừng có liều lĩnh, lỗ mãng, mau đi đi"
Chí Hoành nghe được thì sửng sốt một hồi, chưa kịp phản ứng lại đã bị Vương Nguyên lôi đi.
Đi một hồi, rốt cục cũng tìm được khu người mẫu. Lúc này Vương Nguyên mới phát hiện, thì ra các show diễn trên TV đều là lừa người. Nơi này tuy rằng nhìn qua bề bộn nhiều việc, nhưng tất cả đều ngay ngắn có thứ tự, mỗi việc đều có người chuyên trách.
Bóng dáng một người đàn ông xuyên qua giữa nhóm người mẫu, đang sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy. Bởi vì khoảng cách khá xa, nên cậu không thấy rõ diện mạo của người đó. Vương Nguyên chỉ có thể cảm giác được thân hình anh ta rất cao lớn. Người này ăn mặc rất quái lạ! Rõ ràng là mùa hè, lại đi mặc một chiếc áo thun len ca-sơ-mia cùng áo ba-đờ-xuy. Nhưng mà nghĩ một lúc sẽ nhận ra rằng, đây là bộ trang phục thu đông, chắc là dành cho show diễn lần này.
"Chi Hoành , anh ấy chắc chính là nhà thiết kế thần thánh mà chị chủ quản kia nói." Vương Nguyên kéo Chí Hoành đi nhanh hơn.
Thừa dịp anh ta nghiêng người sang một bên, Vương Nguyên có thể thấy được toàn bộ diện mạo của anh ta! Là một người xa lạ hơn nữa lại là một người đàn ông quá đẹp trai!
Ngũ quan tuấn mỹ, dáng người hoàn hảo, chiếc áo ba-đờ-xuy cũng không cài khuy, làm lộ ra bộ âu phục xám bên trong; cả chiếc cà- vạt cùng màu và kẹp cà vạt màu tối vô cùng tương xứng, không thể chê vào đâu được.
Vương Nguyên giật mình sửng sốt một chút, nhà thiết kế này không giống như trong tưởng tượng của cậu. Trang phục trên người rất chỉnh tề, giống như vừa mới ra khỏi một cuộc họp vậy. Chí Hoành cũng ngây ngốc, thì thào nói: "Tại sao các nhà thiết kế lại cứ phải đẹp trai như vậy chứ?"
Vương Nguyên lúc này mới phản ứng lại, kéo kéo cậu đi đến phía sau người đàn ông kia, nhẹ giọng nói: "Anh chính là nhà thiết kế Yang Yang sao? Chủ quản bảo bọn em đến đây xem anh có cần hỗ trợ không?"
Phía sau vang lên giọng nói của một chàng trai làm cho anh chú ý. Anh quay đầu lại nhìn về phía sau thì thấy một thiếu niên chỉ cao đến vai anh, đôi con ngươi đen láy bỗng như sáng lên, lập tức hơi nghi hoặc hỏi một câu: "Em là?"
"Chào anh, em tên là Vương Nguyên, còn cậu ấy là Lưu Chí Hoành, chúng em đến đây làm trợ lý."
"Vương Nguyên ư?"
Người đàn ông tựa như thưởng thức cái tên này, lập tức ảm đạm cười, "Các em tới rất đúng lúc, cô người mẫu bên kia cần thay trang phục, qua hỗ trợ đi!"
Giọng nói của anh ôn nhu hài hòa, nhưng lại mang theo sự thản nhiên xa cách, làm cho người nghe thực thoải mái, nhưng lại không thể cùng anh quá sức thân mật tiếp cận; khiến người ta tới gần, rồi lại như vậy mà xa cách không thể thành bạn. Mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tản ra hương vị thản nhiên như hương của cây ăn quả, thực là một hương vị sạch sẽ.
Vương Nguyên không một chút hốt hoảng, nhanh chóng kéo Chí Hoành khẩn trương làm việc.
Đây là lần đầu tiên Vương Nguyên được quan sát một show diễn gần như thế!
Cậu trước giờ đều cho rằng các nhà thiết kế luôn luôn tạo ra ảo mộng. Sở dĩ cậu nói vậy vì nhà thiết kế Yang Yang này chính là một trong số đó. Thậm chí ngay cả những tiết mục mở màn cũng độc đáo vô cùng. Trên màn hình chiếu tóm tắt lịch sử quá trình phát triển của nhãn hiệu. Sau đó là màn trình diễn của những người mẫu xinh đẹp, kiều diễm.
Trang phục thu đông luôn mang sắc trầm buồn, không giống như trang phục mùa hè năng động, mà vẫn toát lên khí chất tao nhã. Nhà thiết kế Yang Yang đã phá vỡ đi quy tắc này, phối hợp màu sắc một cách táo bạo, thành công đem đến cảm giác hài hòa cho những bộ trang phục.
Show diễn này là nhằm vào những nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, cho nên có mặt tại đây đều là những người danh tiếng có vị trí nhất định trong làng thời trang.
Người mẫu dịu dàng, chậm rãi bước ra từ màn hình điện tử cuộn tròn. Nữ trang được sử dụng đều hết sức tinh xảo. Chi tiết chỗ cổ áo, tay áo đều vô cùng tỉ mỉ, phối cùng chiếc thắt lưng phong cách cổ điển. Trên làn váy điểm bông Tulip nở rộ, đưa người xem như vượt thời gian về với Hà Lan thế kỷ 17.
Cùng với thứ âm nhạc tao nhã, những tia sáng la-ze lóe ra rồi hạ xuống, một người, lại một người bước ra cùng với những trang phục tinh tế, xa hoa...có bộ được điểm họa tiết hoa thêu tay, có bộ được đan thủ công vô cùng bắt mắt...Đây thực sự là đỉnh cao của nghệ thuật, đem đến cho thế giới thứ 'thời trang xa hoa bậc nhất', hấp dẫn không chỉ những nhà thiết kế hàng đầu.
Thời trang nam giới trở thành tiêu điểm của show diễn lần này. Cũng chính bởi vì hôm nay Yang Yang đích thân chuẩn bị những bộ trang phục nam cao cấp, khiến cho tất cả giới truyền thông gồm đài truyền hình, truyền thanh và phóng viên mới sáng sớm đã túc trực tại show diễn, mục đích là mang camera, máy chụp ảnh tìm được vị trí tốt để đưa tin.
Lần này, trang phục nam dĩ nhiên là lấy hình tượng và khí chất quý tộc làm điểm chủ chốt. Tuy vậy, lại tạo ra sự thoải mái với phong cách đời thường, điểm này hiển nhiên cũng là phong cách thiết kế mới nhất của anh.
Trên người người mẫu, ngay cả áo choàng dài, phụ kiện đi kèm, hay chi tiết thiết kế phần vai cũng đều toát lên vẻ tao nhã, thanh lịch. Thiết kế của Kai cũng rất táo bạo, tạo nên sự mới mẻ cho trang phục nam theo phong cách quý tộc.
Vương Nguyên cũng không có đủ thời gian để xem show diễn một cách rõ ràng, chỉ nhìn lén vài lần đã phải tiếp tục giúp tốp người mẫu sắp lên sân khấu chuẩn bị quần áo, rồi lại đồ trang sức và phụ kiện đi kèm. Cậu vội vàng lấy mấy thứ trang sức, đầu óc rối tinh rối bù, lại va phải chuyên viên trang điểm.
"Aiz...thật là..."
Giọng nói là của chuyên viên trang điểm, bởi vì Vương Nguyên vô tình đụng trúng anh ta, cây chì kẻ mi trong tay anh ta không cẩn thận xượt qua một chút, "Này, cậu sao thế hả? Không có việc làm sao? Không thấy tôi đang trang đểm gấp cho người mẫu sao? Cậu có biết hay không hả?"
"Thực xin lỗi ...thực xin lỗi"
Vương Nguyên liên tục giải thích, tuy rằng cậu không thấy rõ diện mạo của người mẫu, chỉ biết rằng cô ấy đang trang điểm để lên sân khấu.
Thợ trang điểm còn muốn nói thêm câu gì nữa, thì nghe cô người mẫu thản nhiên nói một câu: "Không nên gấp gáp làm gì, cậu bé ấy là không cẩn thận, gây khó dễ cậu ấy làm gì? Nói từ từ là được, mau lấy trang phục cho chị thay nào!"
Tiếng nói dịu dàng dừng bên tai Vương Nguyên, cậu vội vàng nâng mắt, nhìn thấy cậu người mẫu ấy, sau đó ngây ngẩn cả người.
Là chị ấy sao?
Chí Hoành nhìn thấy cảnh này, ôm trên tay một đống quần áo, ngay sau đó hô lớn ra tiếng.
"Bạc, Bạc Cơ? Chị là người mẫu Bạc Cơ?"
Bạc Cơ mỉm cười, bên môi phiếm nét dịu dàng, "Thời gian không còn nhiều, các em không định cho chị thay quần áo sao?"
Vương Nguyên lúc này mới phản ứng lại, vội vàng lấy quần áo.
Cách đó không xa, Yang Yang nhìn xuyên qua hướng này, nhìn thoáng qua, quay đầu nói cái gì đó, rồi lại tiếp tục bận rộn.
Đúng lúc này, người phụ trách vội vội vàng vàng chạy đến hậu trường la lớn.
"Yang Yang... nam người mẫu cùng Bạc tiểu thư lên sân khấu bị trật chân, phải làm sao bây giờ?"
Yang đứng thẳng dậy, ánh mắt hơi sầm lại.
Bạc Cơ nghe vậy, lập tức đi đến trước mặt Yang Yang, tiếng nói dịu dàng nhưng lại tràn ngập lo lắng, "Tại sao có thể như vậy? Yang, màn trình diễn này cần ba người mới được. Nhưng mà, bây giờ không có người mẫu thay thế. . . . . . "
Vương Nguyên cùng Chí Hoành đưa mắt nhìn nhau, cầm quần áo không biết là nên buông xuống hay là vẫn là tiếp tục giúp người mẫu thay.
Khi mọi người đang không biết phải làm như thế nào, thì Yang đột nhiên nhìn về phía Vương Nguyên, không nói không rằng liền sải bước tiến lên, hai tay tự nhiên khoác lên hai vai của Vương Nguyên, con ngươi đen láy thêm phần thâm thúy lạ thường.
"Tiểu Vương Nguyên, em có đủ tự tin để bước lên sàn diễn không?"
"Hả?" Không chỉ là Vương Nguyên, toàn bộ hậu trường đều kinh ngạc.
"Em, em, không được đâu, em chưa từng đi qua. . . . . . "
Vương Nguyên nói lắp , nhìn thấy cặp mắt anh trong trẻo, trong mắt có chút ý cười.
"Chưa từng thử cũng không sao cả, em chỉ cần tự nhiên thả lỏng là có được, chuyện khác giao cho Bạc Cơ và người mẫu khác là được, màn trình diễn này chủ đạo là những trang sức trên người Bạc Cơ, đi theo cô ấy là được."
Hàng mi Yang chớp động, độ dày vừa phải cùng đôi môi đỏ lúc này đầy ý cười, đầy vẻ đa tình, làm cho người ta mới gặp liền bị mê hoặc.
Người đàn ông này có nụ cười thật mê hoặc lòng người, Vương Nguyên như bị thôi miên, gật gật đầu.
Thần sắc Yang thực bình tĩnh, anh liền gật đầu, nói với thợ trang điểm: " Nhanh trang điểm và tạo hình cho cậu ấy!"
Mọi người lại bắt đầu ba chân bốn cẳng chạy công việc.
" Yang này, cậu bé này không đủ cao, áo dài quá làm sao bây giờ?" Một gã trợ lý la lớn.
Vương Nguyên thật ra có một chiều cao chuẩn,1m65 , nhưng đứng cùng một chỗ với nhóm người mẫu thì cậu hơi thấp hơn một chút. Nhất là bộ trang phục trên người cậu...đây là chiếc áo trắng thanh khiết, phối hợp với những phụ kiện tinh tế, được may theo đúng dáng vóc của người mẫu ; khi mặc trên người Vương Nguyên thì trở thành một làn váy thướt tha nhưng quá dài.
Yang đi đến trước mặt Vương Nguyên, đôi mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lúc lâu, ngay khi cậu cảm thấy xấu hổ thì đã thấy Yang trầm thấp mở miệng: "Kéo áo lên!"
Vương Nguyên ngẩn ra, chưa kịp phản ứng, thì nghe "xoạt" một tiếng, chiếc áo trên người ngắn đi một đoạn vừa đúng mông của cậu, tiếp đó anh nhanh chóng sửa cho vừa với thân mình Vương Nguyên.
Cậu như con búp bê để mặc cho người đàn ông xoay tới xoay lui. Cho đến khi toàn bộ hậu trường phát ra tiếng tán thưởng.
Bộ trang phục này mặc trên người Vương Nguyên dường như tạo nên một hiệu ứng vô cùng thần kì, viên kim cương to xa hoa lấp lánh, chất liệu và thiết kế tinh tế tỉ mỉ phủ trên toàn bộ da thịt của cậu, trang phục cùng trang sức khiến cho chân cậu trở nên khêu gợi. Đôi mắt lưu ly trong suốt như nước mùa thu, đôi môi hồng nhuận như cánh hoa, đôi con ngươi đen trong suốt tản ra khí chất dịu dàng. Cậu thật sự như vị thần ánh trăng xinh đẹp bước ra từ thần thoại. . . . . .
"Không sai! Chính là như vậy!"
Yang rất vừa lòng, so lại hai vai của Vương Nguyên, dường như nhận thấy được sự hồi hộp của cậu, đè thấp giọng xuống nói : "Không sao cả, em hãy thả lỏng ở trên sàn diễn, Bạc Cơ và người mẫu kia cũng có thể giúp em."
Cậu hồi hộp đến nỗi hai hàm răng run lập cập nhưng vẫn cố đứng vững.
Loại chuyện kiểu như 'không trâu bắt chó đi cày' này lần đầu tiên cậu làm !
Bạc Cơ lên trước, nhẹ nhàng cười kéo tay Vương Nguyên, dịu dàng nói :"Em là Vương Nguyên? Tên rất êm tai! Vương Nguyên, em nhất định phải nhớ kỹ nha, lát nữa lên sân khấu diễn cảm đừng cứng ngắc giống như bây giờ, sẽ không sao đâu, em chỉ cần đi phía sau chị là được, em hiểu chưa?"
Vương Nguyên gật đầu.
"Tốt lắm tốt lắm, mọi người nhanh lên, chuẩn bị lên sân khấu!" Người đại diện chủ quản sốt ruột vội vàng thúc giục nói.
Vương Nguyên chân đã mềm nhũn, nhưng vẫn kiên trì đi theo phía sau Bạc Cơ.
Trên sàn diễn cảm giác cũng không thoải mái như tưởng tượng, đây là cảm giác trực tiếp nhất của Vương Nguyên!
Toàn bộ đèn của hội trường đều chiếu vào sân khấu chữ T, không ngừng lóe ra tia sáng huỳnh quang làm cho Vương Nguyên khó có thể mở mắt ra. Trên đầu là chiếu xuống là những ánh đèn nóng ran, cậu không biết chính mình làm cách nào mà lên sàn diễn, chỉ biết là đã đi theo phía sau Bạc Cơ.
Bạc Cơ quả không hổ là người mẫu thế giới, biết rõ đi theo phía sau là một người nghiệp dư, nhưng vẫn có thể ung dung bình tĩnh ở trên sàn diễn đùa nghịch, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ tao nhã.
Sự xuất hiện của cậu hấp dẫn toàn bộ ánh mắt trong hội trường. Phía dưới, người này thì thầm bình luận với người kia khiến Vương Nguyên rất xấu hổ, nhưng cuối cùng cũng đến phần độc diễn của Vương Nguyên. Cậu nhìn chằm chằm một người mẫu đi trước, thấy ánh mắt cổ vũ của Bạc Cơ thì đành phải kiên trì chậm rãi đi thẳng về phía trước.
Hiển nhiên, sự xuất hiện của Vương Nguyên lập tức khiến toàn hội trường náo động, vì thân thể của cậu cùng chiều cao căn bản là không đủ với tiêu chuẩn của một người mẫu, dù rằng cậu đã đi một đôi giày mười sáu phân. Hơn nữa cậu còn rất đẹp!
Bộ trang phục rất lớn, chắc hẳn là vô cùng giá trị, mang đến cho người mặc sự xinh đẹp cũng như vẻ tao nhã, thanh lịch. Vương Nguyên như vị thần ánh trăng lẳng lặng nhìn chăm chú mọi người dưới sàn diễn, gương mặt cùng trang phục đều hết sức hoàn mỹ.
Ánh đèn huỳnh quang cùng đèn flash của camera tất cả đều rọi lên người Vương Nguyên, thậm chí có khách quý đang ngồi ở hàng ghế VIP không tự chủ được mà đứng dậy để nhìn thấy gương mặt của chàng trai này.
Chuyện xảy ra hết sức bất ngờ làm bàn tay Vương Nguyên trở nên lạnh lẽo, cậu thật muốn giống cậu người mẫu kia tao nhã xoay người, nhưng không ngờ hai chân lại bất động không cử động được. Mọi điều mà Bạc Cơ dạy cho cậu trước khi lên sàn diễn tất cả đều trở nên trống rỗng.
Âm nhạc vẫn phiêu đãng, camera không ngừng lóe sáng, Bạc Cơ hơi có vẻ sốt ruột. Người trong nghề liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Vương Nguyên đang lo lắng. Dưới sàn diễn đã bắt đầu có người nói nhỏ, tuy rằng chàng trai này mới vừa xuất hiện liền làm cho toàn hội trường xôn xao nhưng xem ra cũng không đủ bản lĩnh.
Chí Hoành phía sau cánh gà rất lo lắng, nắm chặt tay lại. Tất cả nhân viên hậu kỳ cũng ngừng tay, vẻ mặt đầy lo lắng.
Nhìn thấy chuyện xảy ra trên sàn diễn, Yang đứng đó, hơi nhíu mày.
"Chuẩn bị một chút, lập tức chấm dứt show diễn!
Cái gọi là chấm dứt show diễn, chính là khi nhà thiết kế cùng đi với nhóm sở người mẫu đều lên sân khấu, cảm ơn những mọi người đã tham dự show diễn này. Nguyên tắc là đứng lại một chút trên sàn diễn, chỉ trước mắt chỉ có như vậy, mới có thể giải quyết sự cố đang xảy ra.
Trên sàn diễn Vương Nguyên thực sự là đã không có đường thối lui. Cậu theo bản năng nhìn thoáng qua sự lo lắng trong mắt của Bạc Cơ, biết rằng lúc này cô cũng không có khả năng tiến lên hỗ trợ, cậu nhắm mắt lại, bên tai giọng nói xì xào bàn tán càng ngày càng lớn.
Rồi đột nhiên, Vương Nguyên mở mắt, lại nhìn hướng bên dưới đài thì bên môi nổi lên ý cười, xinh đẹp lạ thường.
"Thưa quý vị, trước mắt quý vị là một sản phẩm mới nhất của KY, tôi xin được giới thiệu một chút . . . . . "
Cậu đột nhiên mở miệng nói chuyện, tiếng nói dịu dàng của Vương Nguyên được truyền ra từ micro của cậu khiến toàn hội trường yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Thình lình xảy ra biến hóa bất ngờ, làm hai người mẫu trên sàn ngẩn ra, nhân viên hậu kỳ cũng giật mình.
Hai tay Chí Hoành tạo thành chữ thập, hai mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Vương Nguyên trên sàn diễn, miệng không ngừng cầu nguyện , "Cầu trời cùng chư vị thần tiên, cầu trời phù hộ Vương Nguyên thuận lợi qua được ải này. . . . . . Vương Nguyên à, cậu làm cái gì vậy?"
" Yang, tốp người mẫu cuối đã chuẩn bị tốt rồi, bây giờ bắt đầu chưa?" Chủ quản vội vàng đi đến trước mặt nhà thiết kế, dò hỏi.
Yang khẽ hất tay một cái, làm động tác ngăn cản : "Chờ một chút, cho cậu ấy thêm thời gian."
"Hả?" Chủ quản ngẩn cả người, không hiểu rõ ý đồ của anh, đã thấy bên môi của anh hơi hơi nổi lên một chút ý cười thì nhìn về phía Vương Nguyên trên sàn diễn với vẻ kỳ quái. Nhà thiết kế ăn trên ngồi trước này sao lại dung túng một chàng trai không hề có kinh nghiệm kia?
Tất cả mọi ánh nhìn đều dồn hết về sàn diễn.
Giọng nói Vương Nguyên dịu dàng ngọt ngào như tiếng suối. Mọi người ở dưới sàn diễn đều dài cổ lắng nghe xem cậu bé này đang nói cái gì, mỗi vẻ mặt đều hiện lên sự tò mò.
Đôi mắt tựa ngọc lưu ly tỏa ra ánh quang chậm rãi đảo quanh mỗi một khuôn mặt ở dưới sàn diễn. Cậu theo bản năng liếm liếm cánh môi, nhẹ hắng giọng một chút rồi nói: "Chủ đề cuối cùng của buổi trình diễn hôm nay là các trang phục được nhấn bởi trang sức đính kèm, nhằm tôn lên sắc thái cổ kính, hoàn toàn giải phóng quan điểm mỹ học tiềm sâu trong linh hồn. Trút bỏ bộ cánh mùa hè sắc màu tươi sáng, trang phục thu đông cũng mang nét rực rỡ, trẻ trung, mà không hề u trầm, ảm đạm. Điều này đã tạo nên sự khác biệt trong sản phẩm của nhà thiết kế tài ba Yang.... "
Vương Nguyên không nhanh không chậm thuyết minh, lại từ tốn đi về hướng Bạc Cơ, kéo tay cô. Bạc Cơ không hổ là người mẫu có kinh nghiệm phong phú, lập tức cùng cô phối hợp. Hai người một lần nữa đi đến trước sàn diễn, bày ra tư thế của một người mẫu chuyên nghiệp.
"Cũng như trang phục quý bị đang thấy đây.....Với kim tuyến được đính trên gấm kết hợp cùng lụa mỏng tạo cảm giác đa chiều, khiến cả trang phục toát lên vẻ lộng lẫy. Còn bộ trang phục mà tôi và nam người mẫu kia đang mặc, được thiết kế dựa trên khái niệm thẩm mỹ tự nhiên. Bởi những chất liệu rất đơn giản như lông vũ và lụa mỏng, họa tiết hoa thêu... đều được kết hợp một cách hài hòa ; lại được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, đã tạo nên một sản phẩm mang đậm phong cách sáng tạo của KY, khiến mỗi bộ trang phục trở nên như một tác phẩm nghệ thuật..."
Vương Nguyên nói đến độ chuyên nghiệp, khiến mọi người xung quanh Bạc Cơ đều tán thưởng không ngừng. Cô theo bản năng nhìn về phía người con trai bên này, một chàng trai vô cùng xinh đẹp đang cười dưới ngọn đèn.
Lời của cậu làm toàn bộ hội trường tấm tắc khen ngợi, lời nói vừa kết thúc, camera càng thêm lóe sáng không ngừng.
Vương Nguyên nhẹ nhõm thở dài một hơi. Kế tiếp lại thêm vấn đề phát sinh, tuy rằng đã giải quyết được sự xấu hổ, nhưng điểm mấu chốt là làm thế nào để kết thúc màn trình diễn này. Dù sao cách cậu phân tích lý thuyết như vậy thì cũng không thể kết thúc show, mà cứ để Bạc Cơ và những người mẫu khác đi xuống thì thật sự quá đột ngột.
Bạc Cơ cũng bắt đầu luống cuống.
Vương Nguyên suy nghĩ nhanh nhạy, đột nhiên nghĩ ra một ý. Ngay sau đó, bên môi gợi lên ý cười càng thêm xinh đẹp sáng ngời, có vẻ rất tự tin.
"Tôi là bạn tốt và cũng là khách quý của Yang. Tại show diễn lần này tôi cũng đảm nhận vai trò làm người mẫu một lần. Sở dĩ như thế, là bởi vì thiết kế độc đáo của nhà thiết kế này đã phá vỡ mọi nguyên tắc truyền thống, vì thế, tôi cũng muốn phá vỡ truyền thống khi kết thúc show diễn thời trang này bằng một bài hát. . . . . ."
Dưới sàn diễn lập tức náo động, giới truyền thông lại sôi nổi nắm bắt giờ phút này. Show diễn thời trang mà mời ca sĩ để hâm nóng bầu không khí thì từ trước đến giờ không phài là không có, nhưng mà làm như thế thì quả thật phô trương.
Phía hậu trường, Chia Hoành hết hồn, há to cả miệng, hơn nửa ngày trời mới phản ứng lại: "Trời ạ, Vương Nguyên của mình, cậu thật thông minh quá đi! Tạ ơn trời đất!"
Bên môi Yang gợi lên ý cười tán thưởng, liền ra lệnh cho chủ quản: "Lập tức sắp xếp nhạc công, một chút nữa dựa theo giai điệu của Vương Nguyên mà phối hợp cho tốt !"
"Vâng, tôi lập tức đi sắp xếp."

[ Khải Nguyên Ver ] Tổng tài tội ác tày trờiWhere stories live. Discover now