Chương 31: Cây nhỏ đi giao bánh

216 16 0
                                    

Những ngày sôi động của hàng bánh ngọt Sơn Tiền.

Khách ở đây rất lịch sự và dễ thương, có người đến để ngắm trai đẹp, có người lại đến vì mê món tráng miệng.

Khi rảnh rỗi, La Tại Dân sẽ kéo Lý Đế Nỗ và chủ bếp đi đánh mạc chược.

Lý Đế Nỗ ban đầu giả vờ không biết chơi, anh chơi với La Tại Dân một ván, sau đó bắt đầu tiêu diệt mọi hướng, giành bảy, tám mươi tiền công của La Tại Dân đã làm cho cửa hàng Sơn Tiền mấy ngày nay.

Lý Đế Nỗ phát hiện ra rằng trước đây mình đã lừa dối La Tại Dân, và hiện tại anh đang làm việc đó ngày càng trôi chảy, không hề đỏ mặt hay thót tim.

Thật thú vị khi lừa tiền trẻ em.

Vào ngày thứ tư của tháng 11, Lục Chính Dương tổ chức sinh nhật của anh ấy, và một bữa tiệc được diễn ra vào buổi tối, Lý Đế Nỗ cho dù thế nào cũng phải đi.

Vào khoảng 4 giờ chiều, Lý Đế Nỗ chuẩn bị về sớm.

"Anh không sớm nói cho tôi biết, tôi sẽ kêu chủ bếp làm cho anh một cái bánh kem lớn làm quà sinh nhật, bây giờ làm sẽ muộn mất."

La Tại Dân vừa gấp hộp bánh vừa tức giận phàn nàn.

"Lần sau, lần sau tôi sẽ nói với cậu sớm hơn."

Lý Đế Nỗ muốn đến mua bánh ngọt từ cửa hàng Sơn Tiền, vì họ đều là những người trẻ đáng yêu, còn về phần Lục Chính Dương xui xẻo đó, anh nên tặng cậu ta loại bánh nào đây.

Cửa hàng Sơn Tiền vẫn tấp nập, một lúc sau cửa hàng nhận được đơn đặt bánh giao tận nơi.

Những ngày này, La Tại Dân thường lái một chiếc xe máy nhỏ để giao bánh.

La Tại Dân nhìn địa chỉ giao bánh là ở đường Bình An. Cậu nghe Lý Đế Nỗ nói rằng bữa tiệc sinh nhật của bạn anh dường như tổ chức ở đường Bình An.

Nghĩ đến đây, La Tại Dân chạy vào sau bếp.

"Chú Vương, làm một cái bánh nữa đi, thuận đường cháu sẽ gửi cho Lý Đế Nỗ, để anh ấy làm quà."

"Ô, La Tại Dân đã lớn rồi, đã biết suy nghĩ như vậy."

"Không, cháu luôn cảm thấy Lý Đế Nỗ mất trí rồi, chú xem anh ấy định tay trắng đến đó, có ai lại dự sinh nhật người khác mà quà gì cũng không có không hả?"

"Được rồi, cháu cứ đi làm việc trước đi, chú Vương sẽ làm bánh ngôi sao cho cháu."

...

Đêm tháng mười một trời đã lạnh, nhưng La Tại Dân mặc dù đã mặc áo len lông cừu nhưng trời vẫn rất lạnh. Đặc biệt là khi đi xe đạp, các ngón tay bị gió thổi bay không có chỗ trốn.

La Tại Dân chỉ có thể đút tay vào trong ống tay áo.

Đắm mình trong ánh trăng và đối mặt với cơn gió lạnh, La Tại Dân vừa đạp xe vừa ngân nga một bài hát lạc điệu.

Đến đèn đỏ, cậu lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Đế Nỗ.

Bên kia điện thoại là tiếng đàn cello du dương, tiếng nô đùa, tiếng khui sâm panh.

[NOMIN/Trans] THUÊ BẠN TRAI NHƯNG THUÊ PHẢI TỔNG TÀI!Where stories live. Discover now