Thôn Vũ Tà trêu trọc trộm bút Ca như thế nào

402 23 0
                                    

Tác giả: Ngô Quan

Có lẽ đã giữa trưa nhưng tôi thật sự không mở được mắt. Tôi luôn làm theo 1 quy tắc đó chính là Ngô tiểu Phật gia tuyệt không dậy sớm.

Đôi mắt hơi hé mở, xác định vị trí, tay sờ soạng được một người khác ở trên giường, mơ mơ màng màng vùi mình vào lòng ngực người kia, trong lòng còn kinh ngạc sao hôm nay lão Trương không ôm tôi vào lòng hắn.

Tìm được tư thế ngủ quen thuộc, thuận tay sờ soạng một phen, tôi thư thái chuẩn bị ngủ tiếp.

Ai ngờ tôi bị đẩy ra!

Tôi hoàn toàn tỉnh táo, lão Trương không cho tôi sờ?!

Mấy năm nay tôi được lão Trương cưng chiều đến mức có chút vô pháp vô thiên, vì thế tôi lăn long lóc bò dậy chất vấn: "Anh có bản lĩnh không cho tôi sờ thì có bản lĩnh về sau đừng để tôi can thiệp vào chuyện của anh!"

Hắn ngẩn người, trả lời: "Chuyện của tôi không liên quan gì đến cậu."

Lại là những lời này!

Đây chính là nghịch lân của tôi, nhất thời máu xông lên não, hơn nữa vừa mới tỉnh dậy đầu óc không tỉnh táo, không chú ý đến dị thường ở chung quanh, hướng về hắn quát: "Trương Khởi Linh! Anh rút điểu vô tình?!"

Tôi và hắn ở bên nhau nhiều năm như vậy, hắn có biểu tình gì tôi đều có thể xem hiểu.

Lúc này, tôi nhìn ra được, trên gương mặt không biểu tình kia chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi.

Không chờ tôi nói thêm cái gì, một đám người vọt vào, đi đầu là chú ba.

Khoan đã, đi đầu... là chú ba của tôi?

Trên đầu tôi cũng chậm rãi đánh ra một cái dấu chấm hỏi. Lúc này tôi mới phát hiện, tôi ngủ không phải là giường mềm ở thôn Vũ là giường đất điển hình ở nông thôn Lỗ Tây Nam.

Bỗng nhiên tôi có dự cảm không tốt lắm, vì thể lại tỉ mỉ nhìn Muộn Du Bình, Bình này so với Bình kia của tôi còn non một chút, trên tay quấn băng vải, ẩn ẩn có chút máu lộ ra.

Tôi ngây ngốc nghĩ lại mấy từ ngữ mấu chốt: Lỗ Tây Nam, giường đất, Muộn Du Bình bị thương, chú ba...

Hỏng rồi hỏng rồi, đây là trên đường đi Lỗ vương cung!

Tôi, vừa rồi, thế nhưng, mắng Muộn Du Bình vừa cùng tôi quen biết, "Rút điểu vô tình".

Không đợi tôi nghĩ xong, mắt thấy chú ba phải động thủ đánh nhau với Muộn Du Bình, tôi vội che trước người hắn, liên tục cười với chú ba: "Hiểu lầm, hiểu lầm, chú ba, đều là hiểu lầm."

Tôi hơi xấu hổ, thầm nghĩ chắc chắn chú ba đã nghe rõ tôi vừa nói là gì.

Tôi mẹ nó trực tiếp xã chết ở hiện trường.

Hiện tại gương mặt này không so được với da mặt của Ngô tiểu Phật gia, thiếu mười năm sau đấm đánh, rốt cuộc là có chút mỏng, mặt tôi hẳn là đang đỏ bừng.

Chú ba dùng ánh mắt "giận mà không tranh" trừng tôi lại nhìn thoáng qua Muộn Du Bình không nói một lời ở phía sau tôi.

Chú ba phân vân do dự, rốt cuộc mở miệng nói: "Cháu trai, đừng để người ta bắt nạt còn quay lại giúp hắn!"

[ Edit ] Đồng nhân Bình TàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ