Chương 60

726 8 0
                                    

Trước mặt Thời Yến, Trịnh Thư Ý chẳng thể nào đếm xuể số lần cô tự bê đá đập chân mình.

Cô mượn chuyện bị thương của mình để thăm dò điểm mấu chốt của Thời Yến, sau khi phát hiện anh không có điểm giới hạn thì cô lại bắt đầu tung hoành, gần như là chơi xấu.

Nhưng sự thật chứng mình, Thời Yến chưa bao giờ rơi vào thế hạ phong trong chuyện phản kích lại Trịnh Thư Ý.

Tuy Trịnh Thư Ý bất động trong ngực Thời Yến, nhưng đầu cô lại đang vận hành hết công suất.

Sao tự dưng lại phải dọn đến nhà anh rồi?

Cô chỉ cảm thấy, mới đó mà đã vội vàng dọn vào sống cùng nhau thì không... không tốt lắm đâu.

Có phải đã lược bớt hơi bị nhiều thủ tục rồi không?

Tổng giám đốc ngày nay đều chú trọng hiệu suất đến thế ư?

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, mấy lời đòi hỏi của cô đâu có quan hệ gì đến việc dọn đến nhà anh ở đâu?

Nói giống như là nếu dọn qua ở thật, một ngày ba bữa anh đều trở về ăn cơm với cô vậy.

Đúng, chính thế.

Đã có đáp án, Thời Yến vốn chẳng muốn thực hiện lời hứa gì cả, anh chỉ mượn chuyện này để thực hiện mưu kế của anh thôi.

Ngay cả bạn gái mình mà anh cũng mưu mô thế, chuyện này làm sao có thể chịu được chứ?

Trịnh Thư Ý ngẩng đầu lên, nghiêm mặt đẩy Thời Yến ra, cô không nói lời nào mà xoay người đi ra phía cửa phòng làm việc, cả người như tỏ thái độ, "Cơn nghiện diễn của em đến đây là kết thúc, nhà ai nấy về, má ai nấy ôm".

Thời Yến giữ chặt lấy tay cô, "Em đi đâu đấy?"

Trịnh Thư Ý vẫn không quay đầu lại, cố gắng để bản thân trông thật lạnh lùng.

"Em về nhà dọn đồ."

...

Thật ra, ngay từ đầu Trịnh Thư Ý chưa từng nghĩ đến chuyện từ chối.

Cô phát hiện ra dường như mình đã mắc chứng khao khát tiếp xúc da thịt, chỉ cần nhìn thấy Thời Yến là cô lại muốn chạm vào anh, dù chỉ là nắm tay thôi cũng đủ khiến cô vui vẻ không thôi.

Mà nhìn lại biểu hiện của bản thân, có lẽ cô ở trong mắt Thời Yến cũng chẳng có miếng rụt rè nào.

Từ trước tới nay đều là thế, chỉ cần Thời Yến dựng cho cô một cây cột, cô sẽ dùng tốc độ tên lửa mà bay vọt lên đến đỉnh cột chỉ trong nháy mắt.

Không còn dáng vẻ ốm yếu khi vừa mới đến đây nữa, bước chân Trịnh Thư Ý nhẹ nhàng lướt ra ngoài, mái tóc dài khe khẽ tung bay theo động tác của cô.

Nhưng bước được vài bước, cô bỗng quay đầu lại.

"Sao thế?"

Thời Yến đã quay lại bàn làm việc.

Trịnh Thư Ý nhếch môi nở nụ cười, ánh mắt sáng lấp lánh như những vì sao.

Cô không nói gì mà chạy bước nhỏ đến trước mặt Thời Yến, cúi xuống nhìn anh khẽ nói, "Không có gì, chỉ muốn hôn một cái thôi."

Thời Yến, "..."

Gương mặt anh không chút thay đổi, nhưng anh lại ngửa đầu ra sau mang theo dáng vẻ cự tuyệt.

Trịnh Thư Ý quá quen với cái mặt này của anh, cô nhích lại gần hơn, mỉm cười kéo lấy cà vạt của anh, "Một chút thôi mà."

Nói xong cô tiến lên, nhưng Thời Yến lại nghiêng đầu sang khiến cô vồ hụt.

Trịnh Thư Ý, "..."

Cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng.

"Rượu đâu? Chỗ anh có rượu không? Mang rượu lên cho em, nếu không được thì cứ rót rượu vào là được."

Thời Yến không nhúc nhích, ung dung xem Trịnh Thư Ý diễn trò.

"Đừng có quậy, đây là văn phòng đấy."

"Văn phòng thì sao?"

Trịnh Thư Ý chẳng còn mấy hào hứng, "Cũng đâu có người khác."

Thời Yến, "Nhưng anh sẽ có phản ứng."

Trịnh Thư Ý "...?"

Cô đơ ra một lát, sau đó máy móc xoay người.

Mà Thời Yến vẫn ngồi tại chỗ, tròng kính phản xạ ánh sáng từ màn hình máy tính, hắt lên gọng kính lạnh lẽo, để lộ ánh mắt đầy nghiêm túc của anh.

Cưa nhầm bạn trai được chồng như ýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ