4

81 10 0
                                    

Như để chứng minh điều đó, Ace đã dành vài ngày tiếp theo ở lại với Rayleigh. Tàu bị ném cho thợ đóng thuyền chuyên nghiệp, Rayleigh nói là ta là người có thể tin tưởng, trên tàu mỗi ngày đều có người trông coi, Ace liền theo Rayleigh mỗi ngày lên núi xuống sông, phần lớn thời gian đều là không có việc gì thì câu cá hoặc uống rượu, thỉnh thoảng cũng sẽ giống như hôm nay, hai người đi dạo không mục đích trên đường. Sakky đề nghị Rayleigh có thể mang Ace đi mua vài bộ quần áo mới, bởi vì năng lực của thiếu niên đẹp trai dường như rất tốn kém quần áo.

Rayleigh nghi ngờ đề nghị này của Sakky, nhưng Sakky lại nói, chú cháu bình thường nào cũng như vậy, đi dạo một chút đi. Chỉ tiếc, đứa nhỏ kia nhìn qua đã qua tuổi sẵn sàng đi công viên trò chơi vui vẻ đùa giỡn, bằng không thì là thắng địa nghỉ dưỡng.

Rayleigh hiểu được ý của Sakky, cuối cùng vẫn đưa theo Ace ra ngoài.

"Xung quanh đây có rất nhiều hải quân."

"Bởi vì nơi này cách tổng bộ hải quân rất gần."

"Tổng bộ hải quân, không biết dạo này ông già hôi hám đó thế nào rồi." Ace tự nhủ, "A, lần trước ở trên biển gặp ông một lần, đáng ghét, nắm đấm của ông ta như thế nào vẫn đau như vậy chứ! Đã ăn trái ác quỷ Mera còn đánh chúng mình."

"Ồ, nhà cậu có ai làm hải quân sap? Còn có thể cho phép cậu đi ra ngoài làm hải tặc, vậy thật đúng là..."

"Không, là ông nội Luffy. "Ace dừng một chút, có chút thẹn thùng mà khấu khấu mặt, khóe miệng lộ ra một độ cong nhỏ không dễ phát hiện," Nhưng, ông ấy cũng coi như là người nhà của tôi."

"Ông nội của Luffy?" - Rayleigh bắt được từ mấu chốt - "Cậu và Luffy không phải anh em ruột?"

"Là anh em kết nghĩa, chúng tôi còn có Sabo. "Ace ngừng một chút, rất nhanh lại nói," Nhưng đối với chúng tôi mà nói thì chính là gia đình của nhau."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha, có vẻ như Ace rất thích ông nội."

"Hả? Ông già hôi hám đó đánh rất đau, tính tình lại không tốt. Lần trước nhìn thấy tôi, đã đánh tôi loảng xoảng loảng xoảng một trận, nói cái gì mà tôi không nghe lời ông ta làm hải quân, chạy ra làm hải tặc gì gì đó. "Ace khe khẽ thở dài," Tôi làm sao có thể làm hải quân chứ."

"Như thế nào? Là sợ gây thêm phiền phức cho ông nội sao?"

"Hả? Làm sao có thể! Là đàn ông chính là muốn làm hải tặc!"

Rayleigh nhìn thiếu niên trước mặt đỏ mặt, ngoài ý muốn nhận ra cậu nhạy cảm hơn bọn họ nghĩ một chút. Ông ta nhìn cậu bé trước mặt bị một câu nói giương nanh múa vuốt, trông có vẻ lúng túng đáng yêu. Rayleigh nghĩ, hình như lúc mới gặp người đàn ông đó cũng ở độ tuổi này, nhưng anh ta còn thẳng thắn hơn Ace nhiều.

"Chú Ray, hôm nay chúng ta làm gì vậy?"

"Chúng ta đến công viên giải trí đi!", Rayleigh túm lấy cổ áo sau của Ace, không để ý đến câu nói "Tôi đã qua cái tuổi đi công viên giải trí rồi", vô cùng vui vẻ lấy được hai vé ở chỗ mua vé.

"Thật đáng tiếc, Ace lớn lên quá nhanh, nếu không đã có thể mua vé gia đình. "Rayleigh đưa vé cho nhân viên soát vé ở cửa, có chút tiếc nuói nói.

"Này! Chỉ có người cao dưới 1m2 mới có thể mua vé gia đình, tôi 10 tuổi đã cao hơn 1m2 rồi!"

"Vậy lúc Ace 10 tuổi đã tới công viên giải trí chưa?"

Rayleigh vẫy tay với người bán hàng rong đang chào hàng khinh khí cầu ở lối vào và ra hiệu cho anh ta lấy cho mình hai quả. Ace như lâm đại địch, mèo sắp chuồn, bị Rayleigh túm lấy cổ tay. Những sợi dây của quả bóng đang thắt chặt trên cổ tay Ace, giống như mọi đứa trẻ trong nhóm cha con đi ngang qua - ngay cả khi Ace đã mười bảy tuổi.

"Tôi đã sống ở trên núi tại làng Cối Xay Gió trước khi ra biển! Này, tại sao chú cứ níu lấy tôi, tôi không thể nguyên tố hóa!"Ace ý đồ đốt đứt dây buộc cổ tay mình, mấy lần đều thất bại sau chỉ có thể miễn cưỡng không nhìn bóng bay ở đỉnh đầu hai cái khinh khí cầu. Nếu bị những người khác nhìn thấy, họ sẽ bị chế giễu, Ace nghĩ.

"Đây chính là loại sức mạnh mà cậu đã nói tới. "Rayleigh giơ lên một nắm đấm và giáng một cú ' nhẹ nhàng' ở trên đầu Ace.

"Đau quá! tại sao nắm đấm của chú lại giống như ông già hôi hám vậy! "Ace ôm trán, không thể tưởng tượng nổi sờ cái cục u sưng đỏ lên.

"Đây, hãy tưởng tượng, hãy để'sức mạnh'của chính cậu bao bọc nắm đấm của cậu."Rayleigh ra hiệu cho Ace cùng nắm chặt tay ông ta. Ông ta ngược lại không có hy vọng xa vời rằng Ace có thể lập tức học được, haki vũ trang chủ yếu dựa vào bản thân luyện tập, vào giờ này khắc này trước đó, Ace thậm chí ngay cả tên haki còn không biết. Vẫn đang nghĩ về điều này, Rayleigh cảm nhận được một trận so với trước cấp tốc không ít khí lưu, có điều kiện phản xạ nâng lên tay phải, ngăn lại nắm đấm của Ace. Rayleigh rõ ràng cảm nhận được haki bao bọc trên nắm đấm kia. Thật là một đứa trẻ đáng ngạc nhiên, Rayleigh nghĩ, vươn tay ra vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Ace.

"Ace quả là một cậu bé thông minh."

"Hứ, cứ cảm giác chú Ray đối xử với tôi như đứa trẻ 3 tuổi vậy. Tôi cũng không phải Luffy. "Ace bĩu môi, nhưng trong giọng nói đều không giấu được, sự vui mừng với sức mạnh mới của mình," Chúng tôi còn ở chỗ này ba ngày, chú Ray, chú dạy tôi một chút đi!"

Rayleigh từ chối cho ý kiến cười khẽ một cái: "Vậy nhiệm vụ huấn luyện chính của chúng ta hôm nay là đi tàu lượn siêu tốc bong bóng!"

"Hả?"

[ Ace Tổng Hợp ]Where stories live. Discover now