5

82 11 0
                                    

Sự thông minh của Ace khiến Rayleigh ngạc nhiên.

Ba ngày chỉ đủ miễn cưỡng giảng xong lý thuyết, nhưng Ace chính là trong hoàn cảnh như vậy, đã có thể vận dụng haki cơ bản một cách tự nhiên. Cho dù là bởi vì lúc trước trong chuyến phiêu lưu, chính mình nghiêng ngả lảo đảo tìm tòi ra chút ít môn đạo. Nhưng sau khi học lý thuyết hệ thống và nhanh chóng điều chỉnh đưa vào thực tiễn, tiềm năng của Ace cũng khiến người ta kinh ngạc.

Huống chi, vẻ ngoài hống hách của Ace có phần đọc đoán và lộ vẻ không quá phân rõ phải trái. Rayleigh cảm nhận được xung quanh nhiệt độ không khí thay đổi, cực ít có người sử dụng haki bá vương có thể dẫn đến sự thay đổi của tự nhiên, cho dù là trái cây hệ tự nhiên cũng khó có thể mang theo thuộc tính bá đạo của mình. Trước Ace, Rayleigh cũng chỉ gặp qua rất ít người.

Bởi vì nhiệt độ tăng cao, bong bóng bay tới từng cái nổ tung, tiếng vang phát ra cắt đứt tinh thần tập trung của Ace. Ace từ trong trạng thái đắm chìm phục hồi tinh thần lại, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Rayleigh, giống như đứa bé được kiểm tra 100% chờ đợi khen ngợi. Rayleigh vỗ tay không chút do dự, vẫy tay với cậu, ý bảo cậu đến bên cạnh mình.

"Ngày mai Ace sẽ xuất phát."

"Đúng vậy. "Ace có chút ngượng ngùng sờ sờ mặt," Deuce nói lớp phủ của chú Ray vô cùng tốt, nếu tôi đáng tin bằng một nữa của chú Ray thì tốt rồi.

"Ồ, vậy khi nào cậu hoàn thành ước mơ của mình thì đến cùng ta phủ màng đi."

"Tôi sẽ không trở thành vua hải tặc. "Ace không đầu không đuôi nói một câu như vậy.

Rayleigh cũng không ngạc nhiên, nghĩ đến ở chung nhiều ngày như vậy, nếu Ace lại không biết thân phận của mình, vậy ngược lại là ngây thơ đến làm cho người ta có chút lo lắng.

"Đó là ước mơ của Luffy, tuy rằng tôi luôn trêu chọc thằng bé nói mình sẽ là người trở thành vua hải tặc, nhưng chỉ là muốn nhìn bộ dạng tức giận của Luffy. Luffy nhất định sẽ trở thành vua hải tặc, từ ngày tôi coi thằng bé là em trai của mình, tôi rất tin tưởng vững chắc." Ace ngữ khí kiên định nhìn về phía Rayleigh, "Chú Ray có thất vọng không?"

"Hả?"

"Chú Ray...... Ông Rayleigh đặc biệt quan tâm tôi là bởi vì tôi là con trai của người đó sao. "Ace thở dài," Khi Mihar nói với tôi thân phận của ông, tôi ngược lại có chút không biết làm thế nào."

"Ta nói cho ngươi biết. "Rayleigh rắn chắc đấm vào đầu Ace đang suy nghĩ lung tung một cái," Không nên tùy tiện suy đoán mong đợi của người khác."

"A! Đau quá! Sơ suất! Tôi rõ ràng dùng haki vũ trang mà! Sao vẫn đau như vậy!"

Rayleigh nhìn cậu bé trước mắt bị đánh có thể giậm chân, lại sinh ra một tia yêu quý đối với sự mẫn cảm tinh tế của cậu. Nhạy cảm như vậy lại quá mức quan tâm suy nghĩ của người khác, đại khái trưởng thành đến như thế sẽ rất vất vả đi.

"Đi thôi? Đã muốn nói chuyện thì sao không đi uống một ly nữa?"

Lúc hai người trở lại cửa hàng của Sakky, Sakky giống như là biết cái gì đã sớm đóng cửa. Tấm biển đóng cửa được treo ở bên ngoài, bản thân Sakky cũng chẳng biết đi đâu, chỉ có hai ly rượi đặt ở trên quầy bar, cùng một ít đồ nhắm rượu. Bong bóng mấy ngày hôm trước đi công viên trò chơi mua bị Rayleigh mang về, lúc này còn bay trên trần nhà quán bar.

[ Ace Tổng Hợp ]Where stories live. Discover now