Chương 44

421 25 0
                                    

Úc Duệ dường như bị lời nói của Tạ Lê làm cho sửng sốt, cậu ngây người nhìn Tạ Lê. Không khí yên tĩnh hai giây, chàng trai ngồi trên bàn học đột nhiên nấc một cái rất nhẹ.

Tạ Lê cũng ngẩn người, hắn không nghĩ rằng phản ứng đầu tiên của Úc Duệ lại như vậy, sau đó Tạ Lê không nhịn được, cụp mắt cười, "Là do tôi dọa cậu sợ sao, lớp trưởng?"

"......" Úc Duệ đã lập tức dùng một tay che miệng, nhưng không kìm được lại nấc thêm một cái.

Tạ Lê vẫn cười. Đến cái thứ ba, hắn cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, hơi nhíu mày, giơ tay ấn vào vị trí giữa ngực và bụng Úc Duệ. Cách lớp áo sơ mi mỏng, Tạ Lê nhẹ nhàng xoa bóp dạ dày của Úc Duệ.

"Tiểu Lê đã nói từ lâu rằng dạ dày cậu không tốt, những chuyện con bé nhớ, sao cậu lại không nhớ?——Bữa sáng và bữa trưa liên tục không ăn, đã sốt mà còn trúng gió, có phải cậu không muốn sống nữa không?"

"......"

Úc Duệ bị mắng hơi xấu hổ, cậu muốn gạt hoặc né tay Tạ Lê, nhưng một tay cậu che miệng, một tay bị người kia nắm lấy, muốn nghiêng người về sau né tránh nhưng lại bị kẹp chặt giữa tường và bàn học không thể di chuyển.

Cuối cùng giãy giụa vô ích, không biết là tác dụng tâm lý hay sinh lý, dạ dày dường như thực sự được bàn tay xoa bóp nhẹ nhàng mang theo nhiệt độ làm ấm áp hơn một chút.

Dựa vào nhiệt độ đó, bóng dáng căng thẳng của chàng trai dần dần thả lỏng, ngay cả mái tóc đen nửa dựa vào tường dường như mềm mại và ngoan ngoãn hơn nhiều.

Đợi đến khi Úc Duệ không còn nấc nữa, Tạ Lê vẫn xoa bóp thêm cho cậu một lúc. Sau đó hắn mới buông tay.

"Còn chỗ nào khó chịu không?"

"......" Úc Duệ suy nghĩ hai giây, lắc đầu.

Giọng Tạ Lê trầm xuống, "Cậu chắc chứ?"

"Ừm."

"Vậy thì tôi phải bắt đầu hung dữ với cậu rồi——đừng mong tôi coi cậu là bệnh nhân nữa."

"…………"

"Đầu tiên.”

Tạ Lê kéo bàn tay Úc Duệ mà hắn vẫn luôn nắm về giữa hai người, buông tay, nhìn nó do dự một chút, đặt lên đầu gối.

Tạ Lê ngẩng đầu, "Cậu không cần phải giả vờ ngoan ngoãn hoặc bất kỳ giả dối nào khác trước mặt tôi, dù sao thì tôi cũng sẽ nhìn thấu——tôi biết ngay từ lần đầu tiên gặp mặt rằng cậu là một người ngoài không đồng nhất  như thế nào, lớp trưởng."

Úc Duệ không nói gì.

Tạ Lê cũng không để ý, "Đúng rồi, tôi chưa nói với cậu sao? Tôi bắt đầu hứng thú với cậu chính là vì sự khác biệt đó của cậu——cậu càng làm như vậy, không những không đẩy tôi ra xa khiến tôi mất hứng, mà còn khiến tôi càng ngày càng," Tạ Lê cân nhắc từ ngữ, tự mình cười trước, "nghiện."

"......"

Lần này Úc Duệ cuối cùng cũng có chút phản ứng.

Cậu hơi ngước mắt nhìn Tạ Lê, cảm xúc ẩn chứa trong đó rất khó nhìn rõ trong bóng tối, nhưng Tạ Lê đoán được, đại khái giống như một câu "Tạ Lê, cậu bị bệnh đúng không" không nói ra miệng.

[Hoàn] Bộ đồng phục của quý ông - Khúc Tiểu KhúcDove le storie prendono vita. Scoprilo ora