Chương 34: Ấm áp

54 7 0
                                    

Quay lại Bạch gia, xe chạy vào cổng lớn nhìn khung cảnh quen thuộc vẫn như năm nào khiến trái tim Bạch Lộc nhói lên, khóe mắt lại cay xè.

Bạch Hàn mở cửa cho cô, Bạch Lộc thẫn thờ từng bước, từng bước dẫm lên con đường nhỏ trải đá sỏi nhìn ra chiếc xích đu màu trắng kế bên trồng rất nhiều hoa hướng dương.

"Lộc Lộc à, mẹ bảo A Hàn trồng cho con. Con xem có thích không?"

"Ui đẹp quá, mẹ ơi con yêu mẹ nhất."

Hình ảnh như năm nào hiện dần trong mắt của cô, tiếng nói vui đùa còn văng vẳng bên tai.

Bạch Hàn đẩy nhẹ vai cô.

"Vào thôi em, mẹ ở trên phòng."

Bạch Lộc gật đầu, có chút hồi hộp pha lẫn lo lắng.

Lúc quản gia và người giúp việc thấy Bạch Lộc đi vào cùng Bạch Hàn.

Dường như bọn họ đều bất ngờ pha lẫn vui mừng.

"Cô chủ...là cô, cô về rồi sao?"

Bạch Lộc mỉm cười.

"Chào mọi người, mọi người có khoẻ không?"

Quản gia bước đến.

"Thật tốt, thật tốt bà chủ đang ở trên phòng, nếu biết cô về chắc là vui lắm."

"Vậy con lên lầu thăm mẹ trước nhé."

"Được...được..."

Hai người đứng trước cửa phòng, Bạch Lộc hít thở thật sâu, đưa mắt nhìn Bạch Hàn đầy lo lắng.

"Anh...mẹ có giận em không?"

Bạch Hàn đưa tay xoa đầu cô như hồi còn bé, anh ôn nhu nói:

"Ngốc quá, dĩ nhiên là không rồi, em đừng lo lắng."

Bạch Hàn gõ cửa rồi nhẹ nhàng đẩy cửa vào trước.

Trầm Ngọc đang tập trung nhìn vào màn hình ti vi, thấy con trai đi vào bà vội lau nước mắt.

Mỉm cười hiền lành.

"Con về rồi à?"

"Mẹ sao thế, mẹ mới khóc à..?"

"Không, không có."

Trầm Ngọc gượng gạo lắc đầu.

Bạch Hàn nhìn lên tivi phát hiện bà đang xem phim của Bạch Lộc.

Anh vỡ lẽ mọi chuyện, ngồi xuống sofa nắm tay bà hỏi khẽ.

"Mẹ lại nhớ con bé?"

Trầm Ngọc bị vạch trần cũng không che giấu, nhẹ gật đầu thừa nhận.

"Mẹ chỉ lo lắng em gái con bao năm qua nó sống thế nào, có ủy khuất hay khó khăn gì không thôi."

Bà hơi cúi đầu mắt lại đỏ lên.

Lúc này bà lại nghe tiếng nức nở ngoài cửa phòng.

Bạch Lộc chịu đựng không được, cô đau lòng chậm chạp bước vào, nghẹn ngào thốt lên:

"Mẹ...mẹ ơi..."

Trầm Ngọc cứ ngỡ đầu óc mình lại trở bệnh có phải bà lại vì nhớ Bạch Lộc quá nên lại tưởng tượng.

Nhưng khi bà chớp mắt mấy lần, vội đứng lên từ sofa thì thào.

[Hạc Nghiên Duyệt Sắc] Trói Buộc Trái Tim Em Where stories live. Discover now