Chương 11

336 29 1
                                    




Phác Thái Anh rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, nàng lập tức phát hiện Phác Yên không đúng, nàng vẫn luôn nhận thấy Phác Yên đặc biệt quan tâm đến vấn đề này, hơn nữa lúc này người mẹ ôn nhu sủng nịch cũng có chút bất đồng.

Nàng sợ Phác Yên thực sự sốt ruột nổi giận, lập tức giải thích: "Mẹ, cậu ấy là con gái, là ủy viên học tập ở lớp con, thành tích rất tốt. Là cậu ấy... giảng bài cho con."

"Thật không?" Phác Yên biết rõ con gái mình ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngày thường bà không bao giờ nghi ngờ lời nói của Phác Thái Anh, nhưng khi gặp chuyện yêu đương của con gái, bà liền không thể khống chế bản thân.

Phác Thái Anh bất đắc dĩ đưa điện thoại cho bà, bấm vào khung thoại của Lạp Lệ Sa: "Mẹ, mẹ nhìn xem, thực sự là con gái. Mẹ, con... con đã nói, bọn họ đều không thích con, thậm chí còn ghét bỏ con, con ... con không có khả năng yêu đương."

Thần sắc Phác Thái Anh chuyển từ hoảng loạn sang bình tĩnh, nhưng tia sáng trong đôi mắt xinh đẹp của nàng đã mờ đi, vô luận nàng thanh tỉnh nhận thức được sự thật này như thế nào cũng không có cách nào tâm bình khí hoà mà tiếp thu, nàng muốn có bạn bè. Nhưng mà, nàng luôn cảm thấy muốn đứng cùng một chỗ với người khác, chính mình tựa như đồ nhà quê, không biết cách diễn đạt cùng giao tiếp, cũng không dám nói ra lời trong lòng.

Tâm loạn của Phác Yên nhìn thấy tin nhắn cuối cùng cũng nguôi ngoai một chút, nhưng khi nghe những lời này của Phác Thái Anh, tâm bà lại đột nhiên bị nắm, bà hít một hơi thật sâu, ánh mắt tràn đầy hối hận. Lại như vậy, biết con mình là người như thế nào, nhưng lại giống như nghi kỵ như điên, cuối cùng khiến nàng khổ sở.

"Anh nhi, con... con đừng nói vậy, là bọn họ nhìn không ra mặt tốt của con, Anh nhi của mẹ vừa hiểu chuyện lại vừa nghe lời, còn xinh đẹp như vậy, bọn họ không hiểu, chờ con trưởng thành cùng tốt nghiệp sẽ có người thật lòng yêu con." Mặc dù Phác Yên có chấp niệm kỳ quái với hài tử yêu sớm, nhưng đối với Phác Thái Anh là đau lòng đến tận xương.

Vì chuyện Phác Thái Anh bị bắt nạt mà bà đã chạy không biết bao nhiêu lần, nhưng trường học luôn chiếu lệ, Phác Thái Anh đi học lại được miễn một phần học phí, bà không dám xé rách mặt, thậm chí bởi vì việc này mà bị gia trưởng của đối phương sỉ nhục, thế cho nên cuối cùng Phác Thái Anh bị bắt nạt thảm như thế nào cũng sẽ cất giấu không nói, yên lặng chịu đựng.

Phác Yên càng nghĩ càng tự trách mình, ôm con gái vào lòng nghẹn ngào nức nở: "Là mẹ, thực xin lỗi con, là mẹ vô dụng, kiếm không được bao nhiêu tiền còn phải cho con chiếu cố. Khi con bị bắt nạt cũng không có cách nào đòi lại công bằng cho con, không thể bảo vệ con."

Phác Thái Anh sợ nhất là Phác Yên khóc, cho nên nàng vội vàng ngẩng đầu lau nước mắt cho bà: "Không phải, con như vậy khá tốt, thật ạ."

Hai mẹ con ôm nhau, đôi mắt cũng đỏ hoe, cho đến khi có chấn động nhẹ vang lên, điện thoại của Phác Thái Anh sáng lên.

Lạp Lệ Sa: Cậu hiểu chưa?

Phác Yên liếc mắt một cái, buông Phác Thái Anh nhìn toàn bộ lịch sử trò chuyện, cảm khái nói: "Đứa nhỏ này thật quá có tâm, cuối cùng Anh nhi cũng có bạn rồi. Con... các con tiếp tục đi, mẹ nấu cơm cho con."

[BHTT] Đồng học không làm yêu [Cover][Lichaeng]Où les histoires vivent. Découvrez maintenant