Chương 91: Yên lặng

131K 3.2K 420
                                    

Chương 91: Yên lặng

Giọng nói của Arthur đều đều vang lên, rất bình tĩnh, thật nhẹ nhàng. Anh cẩn thận giải thích từng chút một, chỉ sợ sẽ làm Hướng Thanh Lam hiểu nhầm thêm điều gì. Anh muốn nói với Lam, anh không cố tình quên đi hạnh phúc của bọn họ, anh gặp phải tai nạn xe trên đường đến tìm cô, mà chiếc xe kia, vừa vặn là xe hoa của Tô Triết Thác.

Đối với Uông Tiểu Lam, đơn giản là vì muốn tìm một kẻ thế thân.

Đối với Y Nhược, hoàn toàn là vì một chiếc vòng cổ. Anh tin rằng người có chiếc vòng ấy nhất định là cô, nhưng dù có như vậy, anh cũng chưa từng liều lĩnh vượt quá giới hạn.

"Lam, anh chưa từng 'đụng' vào bọn họ. Hãy tin anh lần này, được chứ?" Arthur rụt rè gác cằm lên đầu vai của Hướng Thanh Lam, thật lâu sau vẫn chưa thấy cô phản ứng lại, nhất thời vui mừng nhộn nhạo. Nghiêng mặt len lén nhìn sang, chỉ thấy cô hơi hơi hé miệng, thật nhẹ thật nhẹ, một chữ duy nhất thôi, 'Được.'

Hai người yên lặng tựa vào nhau, bàn tay nắm chặt bàn tay, mà trong lòng, cũng nảy nở một thứ cảm xúc vô cùng vi diệu. Giống như vừa tìm được món đồ biến mất lâu ngày, bản thân cũng không hẳn là cảm thấy mừng như điên, chỉ là... Thật may mắn, tìm lại được rồi, nhất định sẽ cẩn thận quý trọng, không bao giờ sơ ý buông tay.

"Ổn rồi, đừng suy nghĩ nữa, em ngủ một lát đi, mọi chuyện đã có anh lo." Arthur vụng về phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng. Anh biết Lam đã tin lời anh nói, nhưng dường như nét mặt của cô vẫn không được tự nhiên. Cũng phải thôi, tuy bây giờ anh vẫn là Thanh, nhưng cũng đâu còn là người sống chung với cô ngày trước.

Có lẽ, anh phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được.

Hướng Thanh Lam không gật đầu cũng không lắc đầu, cô chỉ thở dài nhắm hai mắt lại, vẫn tựa vào ngực anh, không muốn làm điều gì hết. Đến tận khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều, Arthur mới nhận ra là cô đã ngủ say. Cười khổ một tiếng, không phải vì anh không muốn, chỉ là, dáng ngủ này hình như không thoải mái lắm thì phải?

Nghĩ như vậy, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cẩn thận kéo cao góc chăn, lưu luyến ngồi lại một lúc, thế này mới yên tâm bước ra ngoài.

Ngày hôm sau.

Trong phòng khách chật hẹp, chỉ cần vừa nhấc đầu lên là có thể nhìn thấy ba người đàn ông, nói đúng hơn là hai người đàn ông và một cậu nhóc cao không kém bọn họ, đang 'mắt to trừng đôi mắt nhỏ'.

Arthur đen mặt nhìn Ngân Táp và Fred, hai bàn tay từ từ siết chặt, thật muốn tống ngay bọn họ ra khỏi đây. Ở trong này thêm một người đã chật, đừng nói là hai người, mà hiện giờ Lam vừa tỉnh lại, thêm một người anh cũng không muốn!

"Các cậu muốn ăn cơm, đi ra ngoài còn nhiều, sao cứ thích ở đây ăn bám?" Giọng anh rất trầm, hai mắt nheo lại nhìn chằm chằm Fred và Ngân Táp, nhưng ánh mắt sắc bén ngày xưa bây giờ lại thiếu đi một phần uy nghiêm, nhiều hơn một phần hờn dỗi và khó chịu.

Fred cũng biết điều không dám nói gì, nhưng khóe miệng lại vẫn không nhịn được cong lên. Có Hướng tiểu thư ở đây, lão đại nào dám cao giọng đuổi bọn họ ra ngoài, Hướng tiểu thư thật tốt! 

Vợ cũ bị câm của tổng tài bạc tình (ngược, full)Where stories live. Discover now