Chương 14 - Mờ Mịt

2.7K 269 3
                                    


Như một con ruồi không đầu dạo một vòng toàn bộ quý phủ, Thư Đường mệt mỏi ngổi nghỉ dưới một gốc đại thụ, ngồi nghỉ mát.

Thanh Sâm Dương nói cho nàng biết đi tìm sư phụ, nhưng không nói cho nàng sư phụ nàng ở đâu, thật sự là đáng giận. Nàng quyết định, ngày mai nhịn đau ăn củ cải trắng của sư phụ, thề không ăn thức ăn hắn làm.

Thư Đường ăn uống no đủ sau đó nằm ở chỗ thoáng mát, phẩy phẩy lỗ tai, nàng thoải mái đến cơ hồ muốn ngủ đi, nhưng nghĩ đến còn tìm sư phụ chưa được, nàng bận rộn dùng chân vỗ vỗ mặt, tung mình đứng lên.

Sư phụ ơi sư phụ, nàng từ nhỏ chơi trốn tìm chưa bao giờ thắng cả, ngài nên chủ động đi ra đi a!

Thư Đường càu nhau trong lòng, nhanh nhẹn xoay người đứng lên, chuẩn bị rời đi. Chỉ là nàng vừa mới nhấc chân lên, chợt thấy một vật óng ánh từ trên trời rơi xuống, đập trúng mũi của nàng. Quăng trúng đầu, ngày đó vật rơi xuống rơi trên mặt đất, hẳn là khuyên tai ngọc lức trước Lư Hoa thượng tiên đưa tới.

A? Nó tại sao lại trở về?

Thư Đường nhìn khắp mọi nơi, phát hiện bốn phía không có người nào, nghĩ ngợi chốc lát, đem chân trước bám vào trên khuyên tai ngọc. Lúc mới chạm vào, nàng chỉ cảm thấy nó như băng lạnh thấu xương, sau đó nháy mắt, khuyên tai ngọc kia rốt cục chui vèo vào trong cơ thể nàng, không thấy bóng dáng.

A? Khuyên tai ngọc đâu rồi?! Thư Đường giơ chân lên, mở to hai mắt, nhìn một chút nơi hóa ra khuyên tai ngọc, trăm mối cũng không có cách giải.

Chẳng lẽ là, ngọc này hòa tan làm một với cơ thể mình rồi?

Thư Đường giật giật bốn chân, lắc lắc đầu, phát hiện thân thể không có chút dị thường, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an.

Khuyên tai ngọc này vô duyên vô cớ rớt trúng người mình, lại biến mất ở trong cơ thể mình, đầu óc heo của nàng, cũng hiểu được đây không phải chuyện tình cờ. May mà, lần này nàng không giống như lần trước đau đầu muốn vỡ tung, nếu không, nàng thật muố chặt tay chân của mình đi.

Đứng tại chỗ một lát, Thư Đường rốt cuộc bước chân ra, nhưng đúng lúc này vừa cử động, nhất thời làm cho nàng phát hiện có chút gì đó không đúng. Trong đại não của nàng có nơi nghiền nát linh căn, dường như có nhiều hơn một cỗ năng lượng khác... Nếu nàng không đoán sai, cổ năng lượng này chính là do khuyên tai ngọc cổ quái phát ra.

Hơn nữa trừ cổ năng lượng này, nàng giống như mơ hổ cảm thấy được vị trí của sư phụ. Thừa dịp đang còn cảm giác, Thư Đường bận rộn chuyển cái chân nhỏ, hướng nơi mình cảm giác được chạy đi.

Trên đường nàng nhìn thấy Thanh Sâm Dương, hắn đối với nàng nhã nhặn cười, nhưng nàng không hỏi hắn cái gì nữa, liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục men theo cảm giác đi tìm sư phụ.

Nửa khắc sau, dưới sự hướng dẫn của cảm giác của nàng, sư phụ cũng không có ở đây, chẳng lẽ nàng tin nhầm cảm giác của mình sao?

Dường như phát hiện sự hoài nghi của nàng, năng lượng bên cạnh linh căn kia chợt quay cuồng lên, mơ hồ lại chỉ ra một cái phương hướng khác cho Thư Đường.

[BHTT-Edit] Đồ Nhi Ăn Nhiều Lắm - Đồng SưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ