Chương cuối

8K 161 14
                                    

Diệp Hân Dương tìm văn phòng thám tử nổi danh nhất cả Đài Bắc, nhưng đã mấy ngày trôi qua, ngoại trừ thông tin tối hôm đó tra được từ công ty hàng không cô đã trở lại Đài Bắc, không có khác tin tức khác về cô. Chính anh cũng đã lục tung tất cả những nơi Đường Y Nặc có thể sẽ đến, cũng không có bất cứ tin tức gì. 

Cho dù một người cố ý trốn tránh, cũng không đến mức một chút dấu vết cũng không có lưu lại chứ. 

Diệp Hân Dương lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, mấy ngày không chợp mắt nên trong đôi mắt của anh che kín tơ máu, "Không cần nói với tôi mấy lời như tìm văn phòng thám tử tốt hơn gì đó, ban đầu các người nếu đã tiếp nhận vụ của tôi, cho dù phải đào sâu ba thước, cũng nhất định phải tìm ra cô ấy cho tôi, nếu không tôi liền đập vỡ bảng hiệu vàng của các người!" 

Vệ Đoan đúng lúc từ bên ngoài thư phòng đi qua, không ngờ Diệp tiểu tử luôn luôn thành thạo, cũng sẽ có thời điểm mất khống chế như vậy, anh chờ cậu ta cúp điện thoại, mới đẩy cửa ra đi vào. 

"Có chuyện gì sao?" Diệp Hân Dương vừa ngẩng đầu lên lại vội vã hạ mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm bản đồ Đài Bắc tìm kiếm chỗ bỏ sót. 

Vệ Đoan đôi tay ôm ngực: "Có lẽ. . . . . . Đường đại tiểu thư đã trở về rồi?" 

Diệp Hân Dương chợt đứng lên, dùng lực quá lớn, cái ghế phát ra âm thanh kịch liệt ngã trên mặt đất. 

Vệ Đoan bị loại ánh mắt giống như ăn thịt người kia của anh hù dọa, chần chờ một chút, mới nói: "Cậu không cảm thấy không bình thường sao? Đường tiên sinh vừa biết được tin Đường Y Nặc mất tích, liền chạy tới chỗ chúng ta ầm ĩ náo loạn một trận, ngày hôm sau lại thần kỳ không có động tĩnh, chúng ta đến Đài Bắc không có bao nhiêu thời gian, chưa quen cuộc sống nơi đây, nhưng Đường tiên sinh là nhân vật hô một tiếng trăm người dạ ở thành phố Đài Bắc, nếu như ông ấy chịu ra mặt, hiệu suất nhất định lớn hơn chúng ta, nhưng vì cái gì ông ta muốn đem việc tìm kiếm Đường Y Nặc toàn bộ tạm thời ủy thác cho cậu, hơn nữa mấy ngày nay không gay gắt không nóng nảy, cũng không còn quấy rối cậu?" 

"Sao cậu không nói sớm!" Diệp Hân Dương đá văng cái ghế cản đường ra, cầm chìa khóa xe liền đi ra ngoài. 

Vệ Đoan ngăn ở cửa, "Đường tiên sinh sẽ không nói cho cậu biết." 

Hung hăng đá một cước vào vách tường, Diệp Hân Dương giống như một con sói ngoan cố chống lại, phát ra tiếng gào thét bi thương tuyệt vọng: "Tớ không quản được nhiều như vậy, hiện giờ trong đầu tớ tất cả đều là bóng dáng của cô ấy, sắp nổ tung rồi!" 

Muốn gặp mặt cô, sau đó ở thời khắc quan trọng nhất nói cho cô biết, anh thích cô, rất thích rất thích, từ nhỏ đã thích cô rồi. 

Diệp tiểu tử trong trí nhớ ôn hòa lạnh nhạt, tính tình trầm tĩnh không gợn sóng, cho dù lúc trêu cợt người khác cũng luôn là một bộ dáng không chút để ý, hời hợt, dường như chưa từng gặp qua biểu tình nóng nảy quyết liệt như vậy. 

Vệ Đoan chỉ trầm mặc một giây, nói: "Trạng thái của cậu không thích hợp lái xe, tớ làm tài xế cho cậu, đi thôi." 

Bí Mật Của Đại Tiểu ThưWhere stories live. Discover now