Chương 14

4.2K 193 16
                                    

Lúc này, Cung Tuế Hàn bị vứt bỏ ở nhà lao, không ai đoái hoài đến. Bởi vì nàng cũng tính là trọng phạm, nên bị nhốt đơn độc trong một nhà giam, ngoài lúc nhận cơm thì tiếp xúc không đến một người. Tia sáng yếu ớt, mang theo mùi nấm mốc ẩm ướt trong không khí, khiến cho Cung Tuế Hàn cảm thấy rất tù túng. Đừng nghĩ Cung Tuế Hàn là người sống vô tư, kỳ thực nàng rất sợ những nơi không có người như thế này, bằng không nàng sẽ không tìm người tán gẫu. Mông bị đánh 60 đại bản đã nở hoa cả rồi, chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất. Ngoài việc thỉnh thoảng nghe tiếng chít chít của mấy con chuột ra, dù là một tiếng thở cũng không có. Cung Tuế Hàn sợ đau, nhưng càng sợ bây giờ hơn. Nàng có chút hối hận vì đã nhận tội, bằng không, ở bên ngoài bị đánh so với bị ngốc trong này còn tốt hơn, ít ra còn có thể nhìn thấy người. Nhưng mà hiện tại... Mặt đất lạnh như băng áp vào thân thể khiến nàng càng cảm thấy lạnh đến bất thường.

Cung Tuế Hàn là người không hề có cảm giác an toàn, rất sợ cô độc. Với nàng, bị cô độc là đáng sợ hơn bất cứ điều gì. Tính cách vô tư lự của nàng là bẩm sinh, nhưng cho dù có vô tư đến mấy cũng có những phần u ám tiềm ẩn. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng một khi cô đơn sẽ bắt đầu lan ra. Cung Tuế Hàn lại là người không thích biểu lộ mặt tiêu cực ra bên ngoài, nên những cảm xúc như thế chưa bao giờ có cơ hội kéo dài.

"Thêm một người cũng không dư, bớt một người cũng không mất mát gì..." Cung Tuế Hàn không hiểu vì sao, lúc ở trong nhà giam, nhớ đến những lời này của Nguyên Mẫn ngực lại cảm thấy một hồi đau đớn. Lúc này, nàng mới suy nghĩ cẩn thận, không phải trái tim nàng có vấn đề, mà bởi câu nói đó, tim nàng mới bị đau. Vì nếu không nghĩ đến, tim nàng sẽ không bị đau nữa. Có phải nàng sẽ chết ở trong này không? Chết ở đây, Cung Bình và Cung Nhạc đều không biết. Mà cho dù biết, các em cũng không nhất định sẽ thương tâm. Hai đứa nó không chỉ có hình dáng giống mẫu thân, mà cả tính cách cũng đều giống, đều là người lãnh tĩnh. Giống như khi cha chết, mẫu thân không một chút thương tâm. Những người bên cạnh mẫu thân đều như vậy, tiên sinh đúng là như thế, đệ đệ cũng như thế, muội muội e là cũng như thế. Năm đó lúc Cung Nhạc rời đi, nàng lớn tuổi hơn nhưng lại khóc nhiều hơn, mà Cung Nhạc một giọt nước mắt cũng chưa từng rơi.

Những điều này nếu bình thường Cung Tuế Hàn vốn chẳng bao giờ nghĩ đến. Nhưng, lúc này lại bắt đầu nghĩ lung tung. Thì ra là thương tâm đến như vậy, nàng có tồn tại hay không với người khác vốn không hề quan trọng. Cách nghĩ này, với Cung Tuế Hàn mà nói là tiêu cực nhất suốt 20 năm tồn tại trên đời.

Nếu Nguyên Mẫn không nói câu đó, có lẽ Cung Tuế Hàn vĩnh viễn cũng không tiêu cực như thế. Câu nói đó của Nguyên Mẫn có tính sát thương cao, làm người không nghĩ nhiều và cũng không có nhiều điều phải nghĩ bắt đầu suy tư, cho thấy đã bị tổn thương sâu đến thế nào. Thật lâu về sau, Cung Tuế Hàn mới hiểu được, vì sao một câu nói tùy ý của Nguyên Mẫn lại khiến nàng khó chịu như vậy.

'Cạch', tiếng khóa lớn bị mở ra, có người mang cơm đến. Cung Tuế Hàn nhanh chóng thu hồi suy nghĩ miên man của nàng. Vừa rồi còn đang hối hận, giờ đã nhanh chóng trở nên vui vẻ. Cuối cùng cũng có người đến đây.

"Đứng lên ăn cơm!" Kẻ đưa cơm kia không khách khí đá Cung Tuế Hàn một cái.

Cung Tuế Hàn cũng không quá để ý, chỉ lo tìm đề tài nói chuyện tào lao với người đưa cơm, hy vọng hắn có thể ở lâu hơn một chút. Lúc không có người thật sự là chịu đựng quá khó khăn rồi.

Đại Cung - Minh DãWhere stories live. Discover now