Đệ thập chương: "Thanh Tĩnh Phong luôn là nhà của ngươi."

8.3K 839 61
                                    

“Sư tôn. Có phải ma tộc đều là tội ác tày trời, phải đuổi cùng giết tận sao?”

“Ngươi luôn bảo trì câu hỏi này. Có phải là khi có câu trả lời mới yên tâm không?”

“Đệ tử chỉ muốn nghe lời của sư tôn nói.”

“Câu chuyện về cậu bé ma tộc vi sư kể cho ngươi, ngươi còn nhớ không?”

“Lời của sư tôn, đệ tử một từ cũng vẫn nhớ như in.”

“Câu trả lời của ta chính là câu chuyện kia. Người phân thiện ác, ma cũng phân tốt xấu. Chỉ cần ngươi một tâm hướng thiện muốn làm việc nghĩa, dù ngươi có là ma tộc, vi sư cũng không chê ngươi.”

Thẩm Thanh Thu nhìn theo bóng dáng của Lạc Băng Hà ở trên gương tinh thạch, trong lòng ngổn ngang trăm thứ tư vị hỗn tạp. Y vẫn phân vân, không muốn đẩy Lạc Băng Hà xuống vực thẳm Vô Gian. Không phải y sợ chết, mà là không nỡ làm như vậy. Nuôi Lạc Băng Hà cũng đã bao nhiêu năm, lại thêm thời gian trước đó đã đối xử với hắn cực kì không tốt. Đã đẩy người xuống một lần rồi, sao có thể đẩy xuống lần thứ hai?

Nếu như đã có cơ hội được thay đổi mọi chuyện, y cũng có thể thay đổi chuyện này mà đúng chứ?

Ngay cả khi tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, Lạc Băng Hà vẫn vì muốn trị độc cho Thẩm Thanh Thu mà tìm loại hoa ngàn năm về làm thuốc cho y uống. Thử hỏi, sư tôn như y sao có thể hai lần đều đẩy đứa trẻ này xuống dưới đây? Năm năm ở nơi vực thẳm tối tăm sâu không thấy đáy, tu luyện trong đau đớn cô độc, Thẩm Thanh Thu chỉ nghĩ tới thôi là đã thấy sợ rồi.

Mạc Bắc Quân đến như gió đi như gió, đã làm xong phần việc của mình rồi. Thế như việc còn lại, Thẩm Thanh Thu lại làm không được.

Lạc Băng Hà ở đối diện thương tích đầy mình, Chính Dương kiếm cũng đã gãy nát, trên trán còn vết ấn hình ngọn lửa đỏ tới nhức mắt. Hắn giương hai mắt nhìn Thẩm Thanh Thu tay cầm Tu Nhã tiến về phía mình, hai chân lùi về phía vực thẳm Vô Gian đáng sợ ở phía sau.

Hắn bi thương nói: “Sư tôn thực sự muốn giết đệ tử?”

Thẩm Thanh Thu lắc đầu, y cũng chẳng còn sức để mà cầm kiếm nữa rồi, không thể giải khiến cho cả người y đều vô lực. Y thở dài nói: “Ta một chút ý niệm cũng không muốn giết ngươi. Nhưng ngươi đúng là không thể ở đây được nữa.”

Lạc Băng Hà tuyệt vọng nói: “Không lẽ những lời đã nói với đệ tử, sư tôn đều đã quên? Lời nói người phân thiện ác ma chia tốt xấu ngày hôm đó, sư tôn đã quên?”

Thầm Thanh Thu lần nữa lắc đầu: “Ta không quên. Một lời cũng không quên.” Y ở trong lòng thêm một câu: “Kiếp trước và kiếp này đều không quên.”

Lạc Băng Hà hai mắt đỏ lên: “Vậy tại sao lúc này sư tôn lại đối với đệ tử như vậy? Tại sao sư tôn lại muốn đuổi đệ tử đi?”

[ Băng Cửu ] Chỉ Sợ Cầu Không Được - HTTCCNVPD Đồng nhân vănحيث تعيش القصص. اكتشف الآن