Chương 22

1.3K 21 0
                                    

  Giản Ngưng nhìn chằm chằm số điện thoại, do dự thật lâu, vẫn là gọi tới. Cô kiên trì, không muốn làm phiền người khác, nhưng cô bây giờ thật không có cách nào, đành phải dùng tới biện pháp cuối cùng này.

Tiết Giai Nhu cùng Trình Vũ Phỉ chơi với nhau từ nhỏ, thời điểm học Đại học, Giản Ngưng nhìn đến hai cô, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ. Đời người, có thể có một người bạn tốt, cũng là một loại viên mãn. Bất kể Trình Vũ Phỉ xảy ra chuyện gì, người đầu tiên ở bên cô cũng là Tiết Giai Nhu. Chỉ cần là chuyện của Trình Vũ Phỉ, Tiết Giai Nhu đều coi là chuyện của mình mà xử lí. Năm đó, Trình Vũ Phỉ muốn giúp Giản Ngưng, Tiết Giai Nhu không nói hai lời liền ra tay hỗ trợ. Không cần hỏi, chỉ cần là Trình Vũ Phỉ, Tiết Giai Nhu đều ủng hộ vô điều kiện.

Giống như Trình Vũ Phỉ đã từng nói qua với Giản Ngưng, nếu như phát sinh loại chuyện mà xã hội không thể khoan nhượng, chuyện này phát sinh trên người khác, Trình Vũ Phỉ nhất định sẽ cùng mọi người khinh miệt. Nhưng nếu loại chuyện này xảy ra với Tiết Giai Nhu, Trình Vũ Phỉ chỉ có một ý nghĩ duy nhất, rằng nhất định cô ấy có nỗi khổ tâm riêng.

Giản Ngưng rõ ràng, Trình Vũ Phỉ là muốn nói đến sự kiện năm đó trấn động toàn An Xuyên thị, "Chị em tranh chồng". Năm đó, nguyên bản người Từ Triệu Luân kết hôn là chị của Tiết Giai Nhu, Tiết Tĩnh Nhu. Nhưng đính hôn xong, lại có tin truyền ra ngoài, Tiểu thư út Tiết gia Tiết Giai Nhu mới là cô dâu. Lúc ấy có không ít lời bán tán, đừng nhìn Tiết Giai Nhu nhỏ tuổi mà khinh thường, cô ngay cả Đại học cũng không tốt nghiệp, không từ thủ đoạn giật chồng của chị gái, lại có thể khiến Từ Triệu Luân công khai bảo vệ cô. Thủ đoạn ngang ngạnh như vậy, tiếc là không ai nắm rõ được chân tướng...

Giản Ngưng năm năm trước sở dĩ có thể thuận lợi rời đi, cũng dựa vào Tiết Giai Nhu hỗ trợ. Cô thuyết phục Từ Triệu Luân, ở phương diện bệnh viện hết thảy chuẩn bị, chuẩn bị tốt mọi thứ cho Giản Ngưng.

Đã một lần mang nợ, còn chưa báo đáp được, bây giờ lại... Giản Ngưng nghĩ đến đây, không khỏi hơi nhếch môi.

Trình Vũ Phỉ nhận được điện thoại của Giản Ngưng, lập tức xin phép ra ngoài. Cô cũng đang rất bất an, rất muốn tìm người nói chuyện. Nhưng đến khi gặp Giản Ngưng, cô mới biết mình sai lầm rồi. Giản Ngưng hiện tại còn phiền toái hơn cô, sao cô có thể khiến cô ấy lo lắng thêm được.

Hai người hẹn nhau ở một công viên nhỏ, thời gian này không có nhiều người, chỉ lác đác mấy đôi tình nhân. Nếu vào buổi chiều, sẽ có rất nhiều trẻ em vào đây chơi, cũng có rất nhiều người cao tuổi ở quảng trường tập dưỡng sinh.

Trên ghế dài có mấy mảnh lá cây bị gió thổi rơi, Giản Ngưng nhìn chằm chằm đến ngẩn người.

Từ lần gặp nhau ở bệnh viện, các cô cũng chưa gặp mặt bao giờ. Giản Ngưng hai mắt vô hồn nhìn thẳng, liếc một cái cũng biết cô có tâm sự nặng nề.

Trình Vũ Phỉ nhẹ nhàng cắn cắn môi, "Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?" Cô âm thầm tự trách mình không quan tâm bạn. Biết Giản Ngưng khó khăn, cũng không chủ động hỏi thăm. Chuyện của cô cũng rất nhiều, thành ra đối với người khác có phần vô tâm.

"Vũ Phỉ, mình chỉ cần con trai mình." Lúc Giản Ngưng nói lời này, hai mắt rất sáng.

Ánh mắt Giản Ngưng khiến Trình Vũ Phỉ ngẩn ngơ. Lần trước Giản Ngưng nói qua vài câu về tình huống hai mẹ con cô, Trình Vũ Phỉ cũng chỉ hiểu được đại khái.

Trình Vũ Phỉ nghĩ nghĩ, "Cố tiên sinh giành quyền nuôi Tiểu Địch sao?"

Giản Ngưng gật gật đầu sau lại lắc đầu, cô nghĩ đến hiện trạng của mình bây giờ, ngay cả pháp luật cũng không can thiệp được. Chỉ cần nhắc tới ba chữ Cố Trường Dạ, tất cả luật sư đều cách xa cô, không chịu giúp cô.

TÌNH YÊU HỮU DANH VÔ THỰCWhere stories live. Discover now