Chương 237

373 30 10
                                    

CHƯƠNG 237:

Đó là tiếng binh khí gãy!

Mọi người nhìn lại theo tiếng bên trong sân, chỉ thấy loan đao trên tay Hoa Thành bình yên vô sự, trường kiếm Bạch Vô Tướng cầm trên tay bị Hoa Thành trở tay một cái,( nhưng là lên tiếng đáp lại hai chiết)!

Con ngươi trên chuôi đao Ách Mệnh ngước nhìn Tạ Liên, điên cuồng đảo qua đảo lại không ngừng, tựa như muốn bày tỏ trước mặt Tạ Liên, trong lòng hân hoan đắc ý như được lên trời. Hoa Thành cười ha ha một tiếng, ung dung nói: "Không sao đâu. Ca ca không cần phải lo lắng." Lại hỏi ngược lại Bạch Vô Tướng, "Tại sao phải để ngươi đi?"

Bạch Vô tướng hừ một tiếng, quốc sư không nhịn được, sợ hắn chọc giận đối thủ, nói: "Người còn trẻ, nói chuyện không nên quá cuồng vọng!"

Ai ngờ, Hoa Thành nói thêm một câu càng không chút kiêng kỵ, một tay cầm đao, đầu nhọn lộ ra, nhắm thẳng Bạch Vô Tướng, mỉm cười nói: "Dẫu sao, nói cho cùng, ngươi vẫn chỉ là một lão đầu tử lòng đầy ganh ghét mà thôi."

Không chỉ quốc sư ngay cả khí lực giả vờ cười mắng hắn cũng bị mất, Phong Tín cùng Mộ Tình đều sợ ngây người: Lá gan người này cũng lớn quá rồi!

Chưa có bất kỳ ai dám nói như vậy trước mặt Quân Ngô hay Bạch Vô Tướng cả!

Nhưng, bọn họ lại không khỏi không thừa nhận, chỉ có Hoa Thành mới dám nói như vậy. Bởi vì, chỉ có thể sau khi hắn nói những lời như vậy, Quân Ngô hoặc Bạch Vô Tướng dù đã tóm được hắn vẫn không có biện pháp nào!

Mộ Tình tự xuống, đi mấy bước, lẩm bẩm nói: "Khó trách trước kia... những lúc có việc liên quan đến Huyết Vũ Thám Hoa, Quân Ngô luôn nói tránh được nên tránh, không phải đối mặt."

Đúng vào lúc này, một bóng trắng thoáng qua, ngăn ở trước lưỡi đao Ách Mệnh. Tạ liên tinh mắt, thấy rõ thứ đó, nói: "Tam Lang đừng có chém!"

Chính là thai linh!

Y thấy rõ, Hoa Thành hiển nhiên cũng thấy rõ, mủi đao nghiêng một cái, thu phóng tự nhiên, đổi thành khều lên, hất bay bong trắng. Phong Tín mới vừa một cái chớp mắt con ngươi chợt co rút lai, thấy thai linh không bị một đao chém thành hai khúc, giờ mới lấy lại tinh thần, nói: "Mau tới đây!"

Hướng thai linh bị Hoa Thành hất bay là về phía hắn. Phong Tín chạy lên muốn đỡ, trên đầu nó vốn không có mấy cây lông, bị hắn vừa hô liền tức giận, gầm gừ trong cổ họng, vừa đi qua liền điên cuồng cắn không ngớt, quyết không để cho hắn đỡ. Phong tín không nhịn được cả giận nói: "Ta | thao! Thấy hắn thì dính lại, thấy ta thì cắn, cuối cùng ai mới là cha ngươi? !"

Mộ Tình đột nhiên nói: "Ngươi có coi nói là con trai ngươi không? Ngươi đã gọi đúng tên nó lần nào chưa?"

Nghe vậy, Phong Tín ngây ngẩn, nói: "Ta..."

Bên kia, Tạ Liên không cách nào xem cuộc chiến bất động, vội vả giao phó nói: "Cả hai ngươi đề phải cẩn thận, ta đi lên xem một chút!"

Mộ Tình thấp giọng nói: "Ngưới mới phải cẩn thận! Đừng quên, trên người ngươi còn có hai cái..."

Tạ liên hơi ngẩn ra, theo bản năng sờ sờ cổ, mò tới xích nguyền rủa kia. Nhưng y cảm thấy khó hiểu, Bạch Vô Tướng không biết dùng xích nguyền rủa để uy hiếp y. Không kịp nhiều lời, chạy lên trước, thấy bên đó một đỏ một trắng ác đấu, quan sát một lúc, suy đoán khó mà tùy tiện gia nhập hỗn chiến, Nhược Da vung lên, quốc kéo sư cuốn qua, nói: "Sư phụ! Ngươi không có sao chứ!"

HTxTLWhere stories live. Discover now