Chương 26 : Dễ đỏ mặt như vậy sao ?

9.8K 404 57
                                    

cavien6666

Mộ Viên tiếng nói vừa dứt, Thẩm Chi Châu đã từ toilet trở lại.

Anh ngồi xuống bên cạnh Lạc Anh , ngước mắt đảo qua người nào đó, lạnh lùng nói: "Cậu vừa mới nói với cô ấy cái gì?"

Mộ Viên giang tay, một mặt vô tội: " Có nói gì đâu ? Tôi có thể nói cái gì? Tôi dám đâm sau lưng ông sao?"

"..."

Thẩm Chi Châu mặc kệ hắn.

Quay đầu nhìn về phía Lạc Anh, thấy cô đem di động đặt ở trên mặt bàn, đầu ngón tay trắng nõn gõ gõ màn hình, tựa hồ đang chơi trò chơi.

Thuận miệng hỏi: "Còn muốn ăn gì không?"

"...."

Lạc Anh từ trong trò chơi ngẩng đầu, ngước mắt lên , không còn gì để nói: "Anh làm như em là heo?"

"..."

"Không ăn, em no rồi. Lại ăn, em liền tăng cân ."

" Tăng cân ?" Người đàn ông kinh ngạc trong chớp mắt, một tay nâng mặt, nhìn thẳng vào cô, chế nhạo câu, "Nặng như mèo vậy."

"Cái gì ?" Lạc Anh nheo mắt, không biết anh là khen ngợi hay là châm chọc, thành thật nói, "Em không gầy đâu, nên có thịt vẫn sẽ có ."

Đôi mắt cô bé to tròn , như nước trong vắt , sáng lung linh, không lây dính nửa điểm tạp chất, nói chuyện nghiêm túc cẩn thận , nhấn mạnh từng chữ .

Thẩm Chi Châu nhìn cô nửa ngày, híp lại đôi mắt , trong mắt toát ra ý tứ trêu chọc, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được , lại lặp lại một lần: "Nên có thịt thì vẫn có ?"

"..."

Lạc Anh nao nao.

Không biết là bản thân suy nghĩ nhiều, hay là như thế nào, luôn cảm thấy anh nói những lời này có thâm ý khác, tầng này thâm ý... Không phải cô không biết.

Thấy thế, Lạc Anh duỗi tay tới, véo cánh tay anh một cái , động tác vô thức trước khi cô kịp phản ứng .

Thẩm Chi Châu cũng không giận.

Cô tức giận nói: "Anh nghĩ cái gì đâu? Trong đầu toàn nghĩ linh tinh."

Thẩm Chi Châu: "Anh không nghĩ cái gì cả ."

Anh nhanh chóng chuyển chủ đề, lại hỏi, "Mấy ngày tết ở nhà thế nào?"

"Ở nhà?" Lạc Anh chớp mắt, có chủ ý, tận lực cười nói, "Sống rất tốt . Anh đi rồi , trong thôn ông bà và dì luôn đến nhà chúc tết, mang theo rất nhiều rất nhiều đồ ăn . Đáng tiếc, không có phần của anh! ! !"

"Có ngon không?"

"Đương nhiên ăn ngon , họ đều tự tay làm ở nhà ." Cô cười cười, hơi hơi nheo lại mắt, ánh mắt cong thành trăng lưỡi liềm, giống như hồ ly giảo hoạt xinh đẹp , "Nhưng mà , anh không có lộc ăn ."

Thẩm Chi Châu đưa tay vuốt lại tóc cho Lạc Anh dưới ánh sáng dịu nhẹ trong phòng , không nói chuyện, hạ mắt xuống đăm chiêu nhìn cô.

Xung quanh yên lặng một lúc.

Lạc Anh một mặt mờ mịt, xoa xoa chóp mũi.

Cảm thấy có chút kỳ quái...

[ Full] Tiểu Anh ĐàoWhere stories live. Discover now