Quyển III - Chương 5

266 17 1
                                    

Giang Luyện chỉ cảm thấy sóng âm nện ngay sau lưng mình, nào dám chậm trễ giây nào, càng guồng chân chạy nhanh hơn.

Tốc độ có thể tính là sở trường mạnh nhất của hắn, bằng không đêm qua cũng đã chẳng thể đuổi kịp, hơn nữa, vốn cũng đã sắp ra tới sau núi, chiếm được tiên cơ – hắn ngựa không dừng vó, cũng chẳng buồn cẩn thận phân biệt phương hướng nữa, có đường thì đi, có khe thì nhảy, lên núi xuống dốc, băng đường vượt sông, đến lúc đứt hơi dừng lại, trời đã xâm xẩm tối, mà trong rừng thì lại càng có vẻ u tối – thôn trại và đám người kì quái kia, và cả làn sóng âm đè ép thần kinh, đã sớm bị vứt lại sau lưng.

Bấy giờ, Giang Luyện mới nhận ra Mạnh Thiên Tư nặng muốn chết: đừng chỉ nhìn thể trọng của một người, vác một người ngủ mê mệt hoặc say rượu nặng hơn người đang tỉnh táo nhiều, người chết lại càng nặng, bằng không đã chẳng có cách nói "sức nặng của cái chết" này.

Giang Luyện cởi thừng, thả Mạnh Thiên Tư xuống, bản thân cùng ngồi bệt xuống đất, bôn ba một ngày một đêm, một hạt cơm cũng chưa vào bụng, lúc căng thẳng thì không cảm nhận được nhưng một khi thả lỏng là thực sự không đứng dậy nổi nữa, chân cẳng đều run lên. Hắn thở hổn hển, lại hít mũi một cái, tỉnh táo lại rồi, nhìn sang Mạnh Thiên Tư bên cạnh, lầu bầu: "Cô nhàn ghê cơ."

Cách đó không xa vọng lại tiếng nước rào rào, là một khe suối nhỏ trong núi. Giang Luyện lê bước đi qua ngồi xổm xuống, nương ánh mặt trời mỏng manh kiểm tra: nước suối trong suốt, chảy không ngừng, là nước thông; trên vách tảng đá ngâm nửa trong nước bám rêu xanh, thực vật bình thường có thể mọc được, về cơ bản là không có độc.

Hắn vốc nước táp lên mặt, lại uống vài ngụm, lau miệng, nhìn bóng đêm mà phát sầu.

Hắn tin chắc là mình lạc đường.

Trên thực tế, lần theo dấu vết cả một đêm, hắn đã sớm bị "chuyển qua chuyển lại" của Bạch Thủy Tiêu làm cho đầu óc rối tung rồi, hơn nữa ban nãy vừa chạy trốn một trận, triệt để mất phương hướng, tối khuya thế này, lạc trong thâm sơn cùng cốc tuyệt đối không phải chuyện gì có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Chỗ này so với tất cả những nơi hắn từng đến từ khi vào Tương Tây tới này sâu xa và hẻo lánh hơn hẳn, chỉ trong mấy giây uống ngụm nước này thôi đã loáng thoáng nghe thấy không chỉ một lần tiếng động vật gầm rú, vừa như sói như hổ, lại cũng không phải sói hổ, bởi không biết nên lại càng khiến lòng người e sợ hơn.

Giang Luyện quay trở lại bên người Mạnh Thiên Tư, đưa tay đẩy vai cô, không tỉnh, dù cho nhang đốt của Bạch Thủy Tiêu có lợi hại thì đoạn đường này xóc nảy như vậy cũng nên nguôi đi phần nào rồi mới phải, nếu vẫn tiếp tục mê man thì phiền toái rồi, càng kéo dài càng không ổn, hắn sẽ phải nghĩ cách cả đêm đưa cô đi tìm bác sĩ.

Hắn bế Mạnh Thiên Tư tới bên khe suối, thò tay múc nước vẩy lên mặt cô. Chiêu này học theo cụ nuôi, cụ nuôi nói nước suối trong núi lạnh thấu tim gan, hồi đó say rượu hoặc mệt đến chỉ muốn ngủ vật ra, đều dựa vào thứ nước này để tỉnh táo lại.

Ấn đường Mạnh Thiên Tư cau lại, không tỉnh.

Có phản ứng là tốt rồi, Giang Luyện quyết định thử liều mạnh hơn, hắn ấn mặt cô xuống nước, sau đó buông tay, trong lòng nhẩm đếm thời gian, tính đến đúng thời gian thì vớt cô lên.

(Hoàn)Xương Rồng - Hòm (Rương) - Vĩ NgưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ