Quyển VI - Chương 2

260 18 0
                                    

Vừa nói đến tiến triển, Thần Côn đã ỉu xìu.

Mấy ngày nay, lão chủ yếu dồn sức vào hai phía, thầy mo ba mai và Diêm Lão Thất.

Thầy mo ba mai không phụ sự ủy thác, nhưng cũng khiến lão hết hi vọng.

Không phụ sự ủy thác ở chỗ thầy mo ba mai đã hết lòng hết sức, vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc hiểu thêm được một câu; hết hi vọng ở chỗ, ông thầy mo này đổ bệnh, tính đến hôm nay đã sốt cao hai ngày không hạ, không ngừng mê sảng.

Mã Quyên Hồng rất áy náy, hôm qua đã mang quà cáp đến trại Mười Đầu thăm.

Giang Luyện lấy làm khó hiểu: "Đổi mùa ngã bệnh cũng bình thường mà, khỏi rồi lại tiếp tục."

Thần Côn lắc đầu cười khổ.

Người miền núi phần lớn đều mê tín, thầy mo ba mai đang thử đọc bức thêu này thì ngã bệnh, khó tránh khỏi lo sợ trong lòng, cảm thấy mình đã làm chuyện không nên làm nên bị trời phạt; hơn nữa, thầy mo ba mai có thể trở thành thầy mo của người Dao không phải là vì được đi học hay tự học thành tài mà là vì có thiên phú dị bẩm, lúc không đeo mặt nạ rước thần, không phải ông ấy chỉ là một ông già trại núi bình thường ướp thịt khô thôi sao?

Trận sốt cao này tới quá kỳ quặc, giống như bí ẩn về nghệ nhân xướng sử thi Chúa tể Gesar (*) của người Tạng vậy: Có vài người chăn dê mù chữ bị sốt cao, sau khi tỉnh lại bỗng có thể tụng được trường thiên sử thi dài trăm vạn chữ – Thần Côn có trực giác quái dị rằng sau khi khỏi trận bệnh này, thầy mo ba mai hẳn sẽ không thể xem được bức thêu nữa.

(*) Chúa tể Gesar là trường thiên sử thi của người dân vùng Tây Tạng và Trung Á, được cho là sáng tác từ thế kỷ XII, kể về người anh hùng Gesar – vị vua của vương quốc huyền thoại Ling, đây là bộ sử thi dài nhất thế giới, có rất nhiều phiên bản, theo thống kê thì bản của người Tạng gồm một trăm hai mươi tập, dài hơn một triệu khổ.

Trong lòng lão rất áy náy, cảm thấy mình cạn tàu ráo máng như thế đã buộc thầy mo bất chấp khó khăn, một lần nữa thách thức cực hạn, bởi vậy nên mới bị phản phệ.

Giang Luyện cũng có phần cảm khái, im lặng một lúc mới hỏi: "Vậy câu mà ông ấy đọc được là gì?"

Thần Côn thở dài: "Là về bảy khúc xương thú."

Câu đó là: Mắt sẽ bị che mờ, nhưng tay sẽ giúp ngươi nhận ra chúng.

Giang Luyện nói: "Thắt thừng ghi nhớ...mà ghi văn hoa thế à?"

Thần Côn cáu: "Thắt thừng ghi nhớ, cái được ghi là chuyện, cái thầy mo thấy là một loại cảm giác, ông ấy chỉ thuật lại cảm giác này ra cho Mã Quyên Hồng dịch lại thôi, hiểu chưa?"

Hiểu rồi.

Mắt sẽ bị che mờ, nhưng tay sẽ giúp ngươi nhận ra chúng.

Giang Luyện nhíu mày.

Ý là dù bảy khúc xương thú có được đưa đến trước mắt thì mình cũng không nhận được ra chúng, chỉ có thể dựa vào tay...sờ?

Khó tưởng tượng quá, sao hắn sờ ra được? Người mù có thể dựa vào sờ mà phân biệt được mặt của người thân thuần túy là bởi họ đã thuộc nằm lòng đường nét khuôn mặt người thân, nhưng ai mà sờ ra được mấy khúc xương mình chưa từng thấy cũng chưa từng sờ bao giờ chứ?

(Hoàn)Xương Rồng - Hòm (Rương) - Vĩ NgưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ