[Quyển 3] Chapter 5: Vu oan giá họa

254 15 1
                                    

Lúc này Hạ Tử Trì hoảng hốt, quay đầu nhìn Thư Ngọc nói: "Sao Cô Mang lại đến đây? Có phải cô để lộ sơ hở không?"

Thư Ngọc cũng rất kinh ngạc, bình thường Cô Mang không qua lại với giới cảnh sát, sao hôm nay nói đến là đến? Chẳng lẽ cô quá đắc ý vênh váo, để lộ manh mối khiến anh phát hiện?

"Không thể nào, tôi làm việc tuyệt đối cẩn thận, khẳng định là anh nói lỡ lời." Thư Ngọc kiên trì.

Hạ Tử Trì không quan tâm rốt cuộc ai đúng ai sai, anh ta sải bước chạy nhanh về phía cổng lớn. Chạy được vài bước rồi đột nhiên đứng tại chỗ bất động như cọc gỗ bị đóng đinh.

Một âm thanh hòa nhã mang theo mấy phần lạnh lẽo vang lên: "Đây không phải là nhị công tử của Hạ gia à? Ăn mặc mộc mạc thế này chuẩn bị làm gì đó?"

Hạ Tử Trì nhắm mắt, sau đó cam chịu số phận mở mắt ra, nặn ra nụ cười chân thành nhất với Cô Mang: "Đã lâu không gặp rồi, Cô tiên sinh." Ánh mắt anh ta không nhịn được mà liếc ra phía sau, chỉ mong Cô Mang không nhìn thấy Thư Ngọc. Nhưng mà một người thật lớn như vậy, Cô Mang lại chẳng mù, sao lại không nhìn thấy?

Hôm nay Cô Mang mặc bộ âu phục giản dị màu xám nhạt, bên trong là áo sơ mi sọc màu sáng, so với Trương cảnh ti phát tướng ở lứa tuổi trung niên, anh càng lộ ra sức sống của tuổi trẻ. Anh đi chầm chậm về phía Hạ Tử Trì nhìn thoáng qua phía sau, nói: "Hạ công tử cứ lén lút nhìn ra sau là vì sao thế? Chẳng lẽ đằng sau có cái gì tôi không được nhìn ư?"

Hạ Tử Trì dứt khoát xoay người ra phía sau, tại đó những hòn núi giả được bố trí rải rác, bóng dáng của Thư Ngọc đâu rồi?

Hạ Tử Trì không khỏi thở phào, quả nhiên Thư Ngọc lanh lợi.

Cô Mang thản nhiên liếc Hạ Tử Trì một cái, sau đó đi về phía giữa của những hòn núi giả, anh vừa đi vừa trò chuyện với Trương cảnh ti: "Anh Trương thật ra rất biết hưởng thụ, cách bố trí nơi đây tao nhã tự nhiên, hợp với địa hình may mắn vốn có."

Trương cảnh ti mặt tròn trắng trẻo hài hòa, có thể ngờ ngợ đoán ra mặt mày anh tuấn khi còn trẻ. Hắn cười gượng vài tiếng, nói: "Đâu có đâu có, Cô tiên sinh khen nhầm rồi, nhầm rồi."

Cô Mang không nói tiếp, anh vẫn đi đến phía trước một hòn núi giả, sờ cằm làm như quan sát đường vân trên núi giả.

Hạ Tử Trì và Trương cảnh ti không lần ra suy nghĩ của anh.

Nhưng trái tim Thư Ngọc thì treo trên cao. Cô Mang và cô chỉ cách nhau một hòn núi giả, nếu anh lại tiến lên phía trước vài bước, cô không còn chỗ ẩn nấp.

Khi Hạ Tử Trì hồ đồ chạy về phía cổng thì cô đã biết cứ đi theo hướng đó tất nhiên đụng phải Cô Mang. Cô không kịp kéo Hạ Tử Trì trở lại, đành phải một mình lách người trốn sau hòn núi giả. Tất cả hành động đều theo phản xạ.

Nhưng khi trốn rồi, cô liền ảo não. Trốn cái gì chứ, chẳng phải làm ra chuyện người khác không được nhìn thấy, lúc này trốn tránh lại tỏ ra cô làm việc sai.

Trốn cũng trốn rồi, đâu thể không biết ngượng mà đứng ra mặt.

Chỉ mong Cô Mang đừng đi về phía trước.

Năm tháng rực rỡ - Na Thù (I)Where stories live. Discover now