Chương 11

6.3K 542 45
                                    




Huấn luyện viên ở Đại học Kinh Hoa vốn dĩ không giống những trường đại học khác.

Trường này từ năm năm trước bắt đầu khởi xướng chế độ học trưởng học tỷ, chính là hàng năm vào thời điểm tân sinh viên huấn luyện quân sự, huấn luyện viên đều là sinh viên năm 3, có nam có nữ.

Những sinh viên này sẽ tự nguyện báo danh trước một năm, trải qua sàng lọc sơ bộ lưu lại một nhóm có tố chất thân thể tốt, tận dụng thời gian sau khi học xong tiến hành huấn luyện, trong lúc huấn luyện có thuê các huấn luận viên từ quân đội đến dạy.

Cho nên, tân sinh viên huấn luyện quân sự hàng năm, ngoại trừ tổng huấn luyện viên cùng các chi đội trưởng xuất thân từ bộ đội bên ngoài, huấn luyện viên còn lại cũng chỉ là các sinh viên khoá trên mà thôi.

Điểm này, Vương Nhất Bác đã sớm nắm được.

Giang Hoè nghe Vương Nhất Bác nói câu này có chút không xuống đài được, hắn nghe các tân sinh viên chung quanh xì xào bàn tán cùng nhỏ giọng chế giễu, tự cảm thấy mất mặt, giận tái mặt muốn tiến lên đạp Vương Nhất Bác —— Hắn cho là mình làm huấn luyện viên thì hơn người khác một bậc, có thể tùy ý giáo huấn người mình muốn dạy dỗ.

Vương Nhất Bác nào phải là người ngoan ngoãn chờ bị đánh, trước khi lên đại học hắn đã từng là giáo bá của trường đó.

Ở trường đại học, hắn đương nhiên cũng muốn làm giáo bá của trường.

Khóe miệng khẽ nhếch, trước khi Giang Hoè kịp đá đến đã nhanh nhẹn tránh đi, sau đó một quyền đấm vào ngay mũi Giang Hoè.

Cú đấm lần này vừa chuẩn vừa ác, Giang Hoè không có chút lực chống đỡ nào, hắn cắn răng muốn lật ngược ván cờ, nhưng lại liên tục bại dưới nắm đấm của Vương Nhất Bác, cuối cùng còn bị một cước đá nằm sóng soài trên đất.

"Làm cái gì đó hả! Bạn học kia cậu vậy mà dám đánh huấn luyện viên?!" Chung quanh ồn ào rốt cục cũng dẫn đến đại đội trưởng, đại đội trưởng đỡ Giang Hoè dậy, kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác.

"Đại đội trưởng, chính là nó, chính là nó đánh tôi!" Sông Hoè che mặt mình, "Thân là huấn luyện viên, không để ý dạy học sinh cho tốt là tôi thất trách, nhưng cậu ta cũng không thể tùy tiện đánh tôi chứ?!"

Ý của lời này chính là chỉ trích Vương Nhất Bác vô duyên vô cớ đánh huấn luyện viên.

Các bạn học xem náo nhiệt tụ tập cùng một chỗ, nhỏ giọng đàm luận.

Đại đội trưởng giận tái mặt, "Bạn học này, đi với tôi đến văn phòng nói rõ ràng."

Tiêu Chiến nghe xong lời này lo lắng muốn chết, nắm lấy tay áo Vương Nhất Bác không thả, "Nhất Bác, em đừng đi, anh không muốn em đi."

Đại đội trưởng nhìn Tiêu Chiến, cười lạnh nói, "Cậu nói nghe cũng thật nhẹ nhàng, vô duyên vô cớ đánh huấn luyện viên, cậu ta đợi bị xử lý đi."

Tiêu Chiến kìm nén đến mức mặt đỏ bừng, nhắm mắt lại bắt đầu hét, "Thầy là người xấu! Thầy không công bằng! Thầy oan uổng người tốt! Tôi vô cùng ghét thầy!"

Tiêu Chiến xưa nay đều ngoan như bé thỏ nhỏ, đây là lần đầu tiên nói nặng lời, Vương Nhất Bác ngây ra một lúc, hắn biết trường hợp này hắn không nên cười, nhưng hắn thật sự nhịn không được —— Tiêu Chiến đang vì hắn làm một chút chuyện vô cùng không có khả năng xảy ra, hắn sao có thể không vui vẻ?

Bị một nam hài xinh đẹp chỉ trích thế này, đại đội trưởng có chút xấu hổ.

"Đúng thế, Tiêu Chiến nói không sai, anh ta làm sao không phân tốt xấu đã nói Vương Nhất Bác sai chứ?"

"Còn xử lý? Anh ta tự cho mình là ai chứ."

"Sớm đã nghe người ta nói các huấn luyện viên đều là cùng một giuộc cả, chậc, là thật a."

"Vương Nhất Bác có khi nào bị xử lý thật không? Mình vừa mới nhìn rõ ràng là Giang Hoè động thủ trước."

[BJYX] [H] [Edit] Mỹ nhân ca ca ngốc~Where stories live. Discover now