Chương 96: Tận thế (15) - Ma đạo tổ sư, tham thượng!

476 30 9
                                    


Sau lưng Giang Trừng, một thân ảnh màu vàng, cột tóc đuôi ngựa, thắt nơ đỏ, khuôn mặt tinh xảo toát lên vẻ kiêu căng hống hách, tới bên cạnh Giang Trừng, khoanh tay nói: "Mợ ta đâu?"

"..."

Nếu người đầu tiên hỏi sát khí quá nặng, khó trả lời, thì người thứ hai hỏi, hoàn toàn không muốn trả lời.

Tiết Mông mạc danh kỳ diệu cảm thấy địa vị của hắn trong lòng lão sư tràn ngập nguy cơ, nhìn tên tiểu công tử lời ăn tiếng nói ngang ngược này dò xét.

Mặc Nhiên nhịn không được nói: "Đệ, ngươi đừng nhìn nữa, hắn tính tình giống ngươi đến tám chín phần. Lâu nay ngươi chỉ là vật thay thế."

"Con chó này!" Tiết Mông nhảy dựng lên đập vào đầu hắn.

Giang Trừng híp mắt lại, không hài lòng nhìn thoáng qua một đám thanh niên choi choi bên kia, "Các ngươi điếc sao? Hay không có miệng? Ta hỏi—— hắn đâu?"

Kim Lăng nhăn mày nói: "Thế nào? Hay các ngươi giấu mợ ta ở đâu rồi? Nhiếp Hoài Tang!! Ngươi ra đây cho ta!"

Nhiếp Hoài Tang xua quạt, từ chối nói: "Ài... chuyện này dài lắm. Các ngươi bình tĩnh một chút, nghe ta nói đầu đuôi..."

Giang Trừng quất Tử Điện xé gió xuyên qua vành tai hắn, một sợi tóc của Nhiếp Hoài Tang bén lửa, rụi đen, mùi khét nồng nặc kích thích khứu giác của mọi người.

"..." Mặc Nhiên và đám người lùi lại một bước, vẻ mặt sợ hãi nhìn Sở Vãn Ninh và Giang Trừng qua lại.

--- Cmn giống!

Giang Trừng giữa mày đều là túc sát chi khí, ánh mắt âm trầm vài phần: "Nhiếp Hoài Tang, ngươi biết ta muốn nghe cái gì. Đừng để ta hỏi lại."

Nhiếp Hoài Tang đau khổ.

Ngươi muốn nghe tin hắn còn sống.

Ta chỉ có thể báo cho ngươi tin hắn chết.

Một sợi tàn hồn cũng không còn, làm sao ta nói được.

Khương Hi là tiên trưởng, đứng đầu tiên môn, bình tĩnh nhìn dị thế lai khách trước mắt, "Thứ ngươi muốn nghe, không có. Người ngươi muốn tìm, chết rồi."

Tĩnh.

Mọi người chết lặng nhìn Khương Dạ Trầm, thật tình không hiểu tại sao hắn lại thẳng tính đến mức này.

Hai nam nhân nhìn nhau, một trận gió phất qua, tay áo xanh ngọc rộng rãi của Khương Dạ Trầm, chuông bạc trên thắt lưng của Giang Vãn Ngâm, theo gió vũ động, phần phật leng keng.

Một người mặt trầm như nước, một người không có biểu tình.

Giang Trừng trước tiên bật cười, tiếng cười có chút dữ tợn, rợn tóc gáy, "Tốt, rất tốt... Ta chính là thích nghe lời nói thật, có khó nghe đi nữa, thì... ta đã biết."

Những lời cuối cùng của hắn trở nên vô lực mà mệt mỏi, làm Kim Lăng xoa xoa hốc mắt.

"Kim Lăng, qua đây."

Hắn nghiêng đầu, khóe miệng lạnh bạc kéo ra một tia độ cong, vặn vẹo khủng khiếp, "Chư vị, Giang mỗ tính khí không tốt, lượng thứ."

[Tổng] [ĐN Husky/Ma đạo] Thần đại nhân cùng trợ thủ mèo trắngWhere stories live. Discover now