Chương 12:

3.2K 198 11
                                    

Tại toà thí nghiệm phía Đông khu X.

Một nam nhân trẻ tuổi đang cau mày nhìn vào lồng kính trước mặt, gương mặt non nớt lại đeo thêm cặp kính to dày khiến cậu trông không khác gì ông cụ non, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng.

Phía đối diện là một lồng thuỷ tinh hình trụ, bên trong chứa đầy chất dịch lỏng trong suốt, điều kỳ quái hơn là có một người đàn ông đang nhắm mắt và trôi lơ lửng bên trong, toàn thân người đó được bọc trong bộ đồ da bó sát , trông như thể một người đã chết.

Nam nhân đang nhíu mày trầm mặc tên Thiệu Bân, là một nghiên cứu sinh trẻ tuổi có tài.

Một tuần trước, Thiệu Bân chính thức được bổ nhiệm lên làm trợ lý cho giáo sư Đài - vị giáo sư có chức vụ khá cao trong nhà nước.

Lúc đó, cậu vốn đang rất vui mừng, vì dự án giáo sư Đài đang theo đuổi được cho là sẽ giúp con người có thể sở hữu một bộ gen hoàn mỹ, giúp loài người trở nên bất tử mà không cần nạp bất cứ thức ăn hay nước uống gì, thậm chí cũng không cần khí oxi để duy trì sự sống.

Thiệu Bân vốn mới chỉ vào viện nghiên cứu được 1 năm, đầu óc vẫn còn cực kỳ ngây thơ và tin tưởng vào đạo đức luật pháp, thế nên đến tận khi chứng kiến cảnh tượng dự án mình đang theo đuổi lại thí nghiệm trên người sống, cậu lập tức cảm thấy kinh tởm và hối hận vô cùng.

----------------------

- Giáo sư! Em không thể tiếp tục với dự án này nữa, nó không phù hợp với đạo đức nghề nghiệp của em!

Thiệu Bân tức giận đến mức đỏ mặt, cậu đứng thẳng lưng trước bàn làm việc của giáo sư Đài, ra sức lên án việc làm của viện nghiên cứu.

Vị giáo sư đang ngồi nghiêm túc lật sách, tỏ vẻ như không hề quan tâm đến lời nói của Thiệu Bân, điều này khiến cho cậu cảm thấy cực kỳ không vui, sau một hồi đứng bặm môi nhìn chằm chằm vào giáo sư liền quay ngoắt người bỏ đi.

- Cậu còn trẻ, suy nghĩ cũng thật là thiển cận.

Giọng nói trầm ổn vang lên sau lưng, làm cho bước chân của Thiệu Bân dừng lại. Vị giáo sư đáng kính đã dời mắt khỏi quyển sách, thâm trầm nhìn vào bóng lưng quật cường của Thiệu Bân mà đánh giá.

Thiệu Bân cũng không chịu thua kém, quay người lại, lên tiếng:

- Dù em có thiển cận đến đâu cũng sẽ không bao giờ lấy sự đau khổ của người khác để đạt được mục đích của mình!

Giáo sư Đài đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, đứng dậy khỏi ghế mà bước lại gần Thiệu Bân:

- Tôi nói cậu thiển cận là có lý do. Cậu nghĩ, đặt chân vào viện khoa học của nhà nước, nhận lương tháng từ nhà nước thì có thể muốn làm gì thì làm theo ý mình sao?

Thiệu Bân bất giác cau mày chặt hơn, cậu đủ thông minh để hiểu những gì Đài Nghiêu vừa nói, song vẫn không phục:

- Cùng lắm thì đuổi việc em, không thiếu viện nghiên cứu tư nhân sẵn sàng thuê em về với họ, ít ra ở đó em được tự do.

[AxB] Răng NanhWhere stories live. Discover now