Chương 46: Thú ăn vàng

361 38 2
                                    

edit+beta: míngchan

Vân Mạt chớp mắt, vì người trước mặt không mặc cả, thôi thì thêm một lần cũng được.

"Chờ, trúc hạ tấc đất, tức mộc khắc thổ. Giống như măng xuyên qua đất, thân cao đón gió, chỉ công việc tiếp theo của cô sẽ tốt hơn việc trước. Tuy nhiên mới đầu lương sẽ không cao đâu."

"Cô quả là biết cách nói chuyện." Lý Giai Vân vẫn cười, nhưng cô cảm thấy đã khá hơn nhiều.

"Dù sao chăng nữa thì hôm nay cũng cảm ơn hai người, hẹn gặp lại".

Cô ấy trả tiền đồ uống, kéo áo khoác sát vào người rồi bước ra hỏi quán.

...

Tiêu Nam há hốc miệng, nhìn tình cảnh nãy giờ mà không dám tin: "Chị à, bản lĩnh lừa người ngày càng đỉnh đó."

"Tào lao không." Vân Mạt tát đùa cậu ta một cái.

"Nói đi, sao cậu lại đến đây?"

Vừa nghe câu này, đầu Tiêu Nam lập tức gục xuống.

"Anh cả không biết móc nối với ai, sửa quê quán cho em sang một ngôi sao rác vô danh rồi đuổi em đi..."

"Không phải là cậu nên cảm kích khôn cùng à?" Vân Mạt hừ lạnh.

Trong mắt Tiêu Nam đầy cay đắng, đã có nước mắt: "Chị thì biết cái gì?!"

Vân Mạt nhướng mày, ngón tay gõ xuống mặt bàn, chờ cậu ta nói tiếp.

"Vì để thân phận của em trở nên trong sạch, anh ấy đã đưa em đến sao Lùn Nâu. Chị có biết đó là nơi như thế nào không?" Tiêu Nam phẫn nộ đứng bật dậy.

Vân Mạt vân im lặng nhìn cậu ta.

"Sao Lùn Nâu mẹ nó đúng là sao rác nghĩa đen luôn! Ông đây ở đó nhặt rác suốt hai tháng liền, ngày nào cũng phải tranh thức ăn với mấy thứ không rõ nguồn gốc!"

"Sau thì sao? Làm sao cậu lại đến đươc đây?"

Vân Mạt nhếch khóe miệng, anh cả quả nhiên suy nghĩ cẩn thận, mỗi một bước đều để lại đường lui.

"Sau đó em leo lên một con tàu vứt rác để tới đây!"

Tiêu Nam thở hắt ra, không nói chi tiết những gì đã trải qua. Vân Mạt có thể tưởng tượng được, đối với một thiếu niên 15-16 tuổi mà nói, khoảng thời gian đó nhất định khó khăn chồng chất.

"Tôi thấy cậu ăn mặc cũng không tệ lắm, giờ đang ở chỗ nào?" Vân Mạt hỏi.

Tiêu Nam nhìn quanh trước rồi mới cẩn thận tới gần ghé vào tai cô: "Không biết có phải do anh cả sắp xếp không nhưng em tình cờ vào được Đại học tổng hợp số một Liên Bang, giờ là sinh viên khoa thiết kế cơ giáp".

"Ồ!"

Vân Mạt thở dài, tình cảnh này tốt hơn cô lúc trước nhiều, thật đúng là số mệnh khác nhau.

Một người thuộc Lam Tinh người mà vẫn có cơ hội học thiết kế cơ giáp, không biết mấy kẻ đứng trên biết được chuyện này thì sẽ ra sao?!

Ha....sement: 0:11

Tuy nhiên, không đợi cô vui vẻ kịp lâu, câu nói tiếp theo từ miệng Tiêu Nam đã làm cô nuốt nụ cười vào trong.

Nhờ tài đoán mệnh, tôi nổi tiếng toàn Tinh TếWhere stories live. Discover now