Chương 94: Ngô Kim gây hấn

184 23 0
                                    

edit+beta: míngchan

Ngô Kim hơi xấu hổ, sao mà cô ta biết được những việc này? Anh ta bèn hạ giọng quát khẽ: "Cô nói gì?!"

Vân Mạt nhún vai: "Đàn anh Ngô không biết ư? Lạ nhỉ! Cơ thể khó chịu mà cũng không tự cảm nhận được à?"

Vân Mạt nhoẻn miệng cười, biểu cảm vô cùng nghiêm túc khiến những người hóng chuyện bên cạnh ngưỡng mộ, nhưng lại có hai giọng nói khe khẽ thì thầm.

"Phục Vân Mạt thật." Lưu Dược nhìn Vân Mạt với vẻ mặt nghiêm túc.

"Sao vậy? "Hoắc Xuyên không hiểu.

"Tôi nghi cậu ấy đang ngẫu hứng khoác lác thôi. Mỗi lần nhìn vào mặt cậu ấy là tôi lại thấy mất niềm tin vào phụ nữ, giá trị quan của tôi có khả năng bị phá vỡ mất. " Lưu Dược nói với vẻ ghen tị.

"Tất cả đều nhờ cái miệng." Với điều này thì Hoắc Xuyên khá đồng tình. Dù sao thì cậu ta cũng đã tốn rất nhiều tiền cho cô, 800 rồi lại 800, không biết đã ném vào bao nhiêu.

"Thế à?"

Hai người chụm đầu buôn chuyện, chắc cũng chẳng phải lời hay ho gì. Tuy vậy đây là nơi công cộng, nếu động tay động chân thì sẽ đuối lý.

Nghĩ tới đây, Ngô Kim kìm cơn tức, cố gắng nở một nụ cười tươi, kéo ghế dựa qua ngồi xuống, chuyển sang giọng điệu đểu cáng: "Em biết rõ đến vậy à? Đã nhìn thấy rồi sao? Sao tôi lại không có ấn tượng gì về em nhỉ!!!"

Mấy câu này của Ngô Kim quá khó nghe, những người ở đây đều không ngờ anh ta dám nói mấy câu vô liêm sỉ một cách thản nhiên như vậy, sắc mặt các nam sinh trên bàn đều đã thay đổi.

Vân Mạt không nói chuyện, chỉ nửa cười nửa không nhìn 'chỗ ấy' của anh ta: "Giấu bệnh sợ thầy không tốt đâu".

Lưu Dược phì cười, nhìn sắc mặt Ngô Kim thì vội vàng xin lỗi: "Rất xin lỗi đàn anh, tôi thật sự không nhịn được."

Vẻ mặt rõ là cười cợt nên tiếng xin lỗi này càng giống như tát vào mặt Ngô Kim, anh ta đành ra vẻ bình tĩnh đè nén cơn giận: "Được, để cho các người đắc ý một lúc."

"Đàn anh, anh..." Lâm Phàm Thành ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh, điệu bộ như muốn nói mà không dám, bất đắc dĩ mới chuyển đầu mâu sang Lưu Dược: "Lưu Mập, sao cậu có thể nói như vậy được? Đàn anh đã rất buồn khổ rồi, sao còn sát muối lên miệng vết thương của người ta? "

"Không không không, tôi nào dám. Tốt nhất đàn anh nên nhanh chóng đi khám, đây là chuyện cả đời chứ không đùa đâu." Lưu Dược vừa nói còn vừa lấy tay che mặt kín mít, sợ Ngô Kim nhổ cho một ngụm nước miếng.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào đùi Ngô Kim, không chỉ các sinh viên mà còn những người khách đến nhà hàng dùng bữa. Càng là những lời thì thầm thì càng khiến Ngô Kim thấy chói tai, khiến cơn giận của anh ta bùng nổ.

"Đủ rồi!!! "

"Rầm!" Ngô Kim vỗ mạnh tay xuống bàn làm nước canh trong bát bắn tung tóe.

"Đàn anh Ngô làm gì vậy?" Vân Mạt lạnh lùng liếc anh ta.

"Đàn anh Ngô, chấp bọn họ làm gì?" Điền Nhã Phù ra vẻ giảng hòa nhưng lại âm thầm chặn đi đường ra ngoài duy nhất.

Nhờ tài đoán mệnh, tôi nổi tiếng toàn Tinh TếWhere stories live. Discover now