Chương 42

253 39 2
                                    

Hai người xuống núi rồi đi thẳng tới nhà lão Mã.

Lão Mã vẫn mặc áo ngủ giống buổi chiều, ra mở cửa với vẻ mặt buồn ngủ, nhìn thấy người đứng ngoài thì trở tay đóng cửa lại.

Hứa Gia Ngôn sợ đêm hôm khuya khoắt làm ồn hàng xóm nên nói nhỏ qua cánh cửa: "Ông mở cửa đi."

Lão Mã không mở, đứng bên trong nói với ra: "Hơn nửa đêm rồi, cháu tìm ông làm gì?"

Hứa Gia Ngôn: "Ông nói xem."

Lão Mã: "Ông không biết, hai đứa về đi, nửa đêm lạnh thế này."

Hứa Gia Ngôn: "Ông cũng biết lạnh, biết lạnh còn nói linh tinh."

Lão Mã: "Ông có nói linh tinh đâu, mặt dây chuyền này đúng là ông nội muốn mua tặng ba mẹ cháu nhưng chất lượng ngọc không tốt nên mới cho ông, xét về nguồn gốc thì đúng là có quan hệ với ba mẹ cháu còn gì, vậy nên ông bảo là di vật không tính là lừa gạt."

Từ trước tới giờ lão Mã vẫn thích cưỡng từ đoạt lý, đổi trắng thay đen, Hứa Gia Ngôn sống hai mươi lăm năm không thể so với ông, đứng ngoài cửa hỏi tiếp: "Thế ông tìm thấy dây chuyền chưa?"

Lão Mã cười trộm: "Vốn có mất đâu, ông đeo cho cháu rồi tiện tay tháo ra, là cháu ngốc nghếch không phát hiện thôi."

Hứa Gia Ngôn tức đến dậm chân, sau đó bình tĩnh lại: "Ngày mai cháu tới nghĩa trang tảo mộ ông nội, ông có đi cùng không ạ?"

Lão Mã: "Ông có phải cháu nội đâu, đi làm gì?"

Hứa Gia Ngôn: "Chẳng phải ông và ông nội cháu là bạn bè hay sao?"

Lão Mã: "Bạn bè cũng già đi mà, hôm qua ông vừa uống với ông nội cháu một bình trong vườn, với tửu lượng của ông ấy thì hiện tại còn chưa tỉnh đâu."

Hứa Gia Ngôn nhớ ngày trước ông nội hay uống rượu với lão Mã, lần nào cũng bị lão Mã chuốc say không biết gì, cô lắc đầu, nhìn Thẩm Thanh Du rồi quay lại nói với ông: "Chuyện hôm nay làm phiền ông rồi ạ.".

Lão Mã hé ra một khe nhỏ hỏi: "Thế nào, thấy rõ chưa?"

Hứa Gia Ngôn: "Cháu thấy rồi, nhưng cháu không muốn thấy rõ bằng cách này."

Lão Mã bĩu môi: "Thôi đi, ông không giúp thì đến kiếp sau cháu vẫn không thấy rõ."

Hứa Gia Ngôn không còn gì để nói: "Chúng cháu về đây, lần sau về cháu uống với ông."

Lão Mã vẫy tay: "Về đi, về đi, về đi."

Tạm biệt lão Mã là một chuyện khiến Hứa Gia Ngôn lưu luyến: "Ông yên tâm, dù cháu ở thành phố A làm việc, về sau nếu ông không may xảy ra chuyện thì nhất định cháu vẫn chạy về tiễn đưa."

Đầu tiên lão Mã cảm kích, nước mắt suýt thì giàn giụa, ngẫm nghĩ hồi lâu mới nhận ra đây chẳng phải lời hay, kéo cửa định túm Hứa Gia Ngôn lại, may là Hứa Gia Ngôn đã nắm Thẩm Thanh Du chạy mất, cười khanh khách dưới bầu trời đêm quang đãng: "Cháu nói thật đấy!"

Lão Mã đuổi tới ngoài cửa, nhìn thì có vẻ hầm hực nhưng nét mặt lại ngậm ý cười: "Thế thì cháu nhớ kĩ, nếu sau này cháu không về tiễn đưa, ông thành ma vẫn sẽ không tha cho cháu!"

[Bách Hợp-Hoàn] Hẹn Ước Hôn Nhân [Esley]Where stories live. Discover now