5. Khóc nhè to lớn ơi, cớ sao mắt Triệu lại u sầu?

209 19 2
                                    

"Đừng nhìn anh, đừng nhìn anh nữa em ơi

Đôi mi đã buông xuôi, môi răng đã quên cười!

Hẳn người thôi đã quên ta

Trăng thu gẫу đôi bờ, chim baу xứ xa mờ

Gặp người chăng, gặp người chăng, nhắn cho ta

Hoa xanh đã bơ vơ, đêm sâu gối ơ thờ...."

-----------------------------------------------

"Vậy tại sao Triệu và người đó lúc đầu lại chọn ở bên nhau?"

Minh Triệu đưa mắt nhìn xa xăm như đang chạnh lòng nhớ lại sau câu hỏi của Minh Tú về một ngày nào đó trong quá khứ của chị và Duyên.

Hình như đó là vào một ngày xa xưa nào đó lúc cả Triệu và Duyên còn là những đứa trẻ, Duyên học cấp 2, Triệu học năm 2 đại học. Có một lần biến cố lớn đến với gia đình Triệu mà Triệu ngỡ mình không vượt qua được, lúc đó Kỳ Duyên xuất hiện và trở thành ánh mặt trời nhỏ trong tâm hồn của chị.

Minh Triệu còn nhớ đợt đó cha mẹ Triệu cãi nhau đến li thân, rồi ba Triệu bỏ nhà đi theo một người khác không ở cạnh mẹ con Triệu nữa, đến bây giờ thì hai người vẫn chưa li hôn nhưng cũng đâu khác gì không li hôn đâu. Tới tận bây giờ, Triệu vẫn nhớ rõ ánh mắt quyết liệt và lạnh lùng hôm đó khi ba bỏ đi, Triệu giận ba vì ba quá đỗi vô tình, bỏ rơi mẹ con Triệu để đến với những bến bờ xa lạ, cũng giận mẹ vì sao mãi quỵ lụy ba, rồi bi lụy vì một người không xứng đáng với mình suốt ngần ấy năm.

"Tiếc thay con nào có biết mẹ luôn muốn đời con tốt hơn

Tốt hơn đời mẹ đã khốn khó chỉ mong thấy con luôn yên bình

Biết đến bao giờ mới thấy chẳng có thứ gì quý hơn là có gia đình"

Bát cơm hôm đó mặn lắm, Triệu nghĩ là do nước mắt của mình, sau cùng thì Triệu giận ba nhưng cũng thương mẹ, hôm đó trên chiếc xe số quen thuộc, Triệu dựa trên bờ vai của Kỳ Duyên rồi khóc nấc ướt hẳn một bên vai Duyên. Minh Triệu không dám khóc ở nhà, nếu chị hai, chị ba, em út đã suy sụp mà chị tư Triệu cũng bật khóc thì mẹ biết phải làm sao đây?

Kỳ Duyên chở chị đến phòng tập nhạc của một người bạn, Duyên liên hệ với họ từ lúc nào mà Triệu không hay, Duyên nói nếu Triệu buồn thì có thể trút hết nỗi buồn vào những phím dương cầm rồi những lời bài hát cũng được, Triệu cứ đàn đi thì mọi suy nghĩ buồn tự nhiên bay hết đi à. Giờ nghĩ lại thì hồi xưa vẫn thấy Kỳ Duyên lúc đó buồn cười, mặt hơi ngáo ngơ nhưng mà đáng yêu, dễ thương quá, có gì đó rung động thoáng qua trong tim Triệu.

"Duyên hổng có biết đàn, Triệu dạy Duyên được hông?"

"Hời ơi, tui hông phải cô giáo chuyên nghiệp gì đâu nha"

Đôi bàn tay nâu thon dài của Triệu khẽ nắn nón những ngón tay trắng nõn của ai kia, Triệu hướng dẫn Duyên luyện note để chạy tay quen với đàn, dạy Duyên cả cách đọc note trên sheet nhạc. Sau khi được cô giáo Triệu chỉ giáo đôi chút, Triệu ngồi bên phải đàn những note chính, Duyên ngồi bên trái đệm hợp âm, cả hai cùng đàn trên chiếc piano hòa hợp một cách kì lạ. Hẳn là không phải chỉ mỗi bài hát được vang lên mà còn là lúc hai tâm hồn xa lạ dần đến gần và kết nối với nhau hơn.

(Tự viết) Triệu Duyên - Gặp lại năm ta 26Where stories live. Discover now